CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 393

Bình thường Tống Ngọc dùng lời thô tục mắng người cũng không nhiều, cho nên bây giờ muốn mắng Lê Tuấn nhưng lại bị mắc kẹt không mắng được, nhìn mặt của anh, cô vừa không cam lòng vừa uất ức, không nhịn được nghẹn ngào khóc rống lên: “Khốn khiếp… Khốn khiếp…”

Tống Ngọc ngồi ở bên cạnh vừa khóc vừa mắng, bây giờ cô còn cảm giác được hai cái chân, đặc biệt là bắp đùi vừa nhức vừa đau, có thể tưởng tượng ra được tối hôm qua anh có bao nhiêu quá đáng!

Nhưng đây là lần đầu tiên của cô! Cô muốn để lại cho người đàn ông mà mình thích chứ không phải là Lê Tuấn!

Tống Ngọc càng nghĩ càng uất ức, cô thấy Lê Tuấn là lại không nhịn được, cầm lấy cái gối ở đầu giường ném mạnh về phía anh, nghĩ như vậy là có thể trút hết sự tức giận của cô.

Hiện tại đầu óc của Lê Tuấn cũng ngơ ngác. Anh cũng không nhớ rõ lắm chuyện của tối hôm qua, chỉ nhớ là anh đỡ Tống Ngọc về phòng của mình, nhưng lúc sau xảy ra chuyện gì thì anh lại hoàn toàn không nhớ. Mà cảnh tượng trước mắt này xem ra là do hai người say rượu mất lí trí.

Mặc kệ ra sao, xảy ra chuyện như vậy thì anh phải có trách nhiệm lớn nhất.

“Thật sự xin lỗi…”

Lúc Lê Tuấn mở miệng, anh chua xót nghĩ những lời này giống như anh đã nói rất nhiều lần với Tống Ngọc, như là tất cả lời xin lỗi đời này của anh đều nói với cô mặc dù không quen biết cô quá mấy ngày.

Nhưng bây giờ ngoại trừ xin lỗi, Lê Tuấn cũng không biết nên nói cái gì. Sự việc đã xảy ra rồi, dù ra sao đi chăng nữa cũng không có cách nào có thể cứu chữa được.

“Anh xin lỗi thì làm được cái gì chứ!”

Tống Ngọc khàn giọng quát lên, trong lòng cô vừa tức lại vừa giận, bây giờ thì tốt rồi, lúc này cô với Lê Tuấn không còn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nữa, mà ngay cả đêm đầu tiên của cô cũng cho anh rồi!

Tống Ngọc đang rất hối hận, lúc trước tại sao cô lại phải quen biết Lê Tuấn chứ, nếu như cô không cùng anh xem mắt thì cái loại sự tình máu chó này sẽ không diễn ra trên người cô!

“Có lẽ lúc đầu tôi không nên thân thiết với anh… Hu hu… Nếu không thì bây giờ đâu có phiền phức như vậy… Làm sao bây giờ… Hu hu…”

Tống Ngọc càng khóc càng thương tâm, cô không ngừng hít hít cái mũi, định thò tay lấy khăn giấy trong hộp trên tủ đầu giường, không ngờ lúc này Lê Tuấn cũng thò tay, mu bàn tay của hai người đụng vào nhau, nhanh chóng tách ra giống như là bị điện giật.

Trong chốc lát, Tống Ngọc cảm thấy mu bàn tay tê dại.

Cô ngước mắt muốn trừng anh một cái, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trắng nõn và dịu dàng của người đàn ông kia, cô lại cứ thế ngây người hai giây. Mãi cho tới khi Lê Tuấn nói xin lỗi thì Tống Ngọc mới phản ứng lại. Giọng mũi cô rất nặng, hừ một tiếng, cô cố tình quay đầu đi, để Lê Tuấn không nhìn thấy nét khác thường trên mặt mình.

Cô rút liên tục mấy tờ khăn giấy, dùng sức lau nước mũi, không hề quan tâm đến việc giữ hình tượng.

Sau khi lau mũi xong, Tống Ngọc cuối cùng cũng ngừng khóc, hai mắt cô đỏ hoe như thỏ. Cô ra vẻ hung dữ trừng mắt nhìn Lê Tuấn, nói: “Anh ngoảnh đầu lại! Tôi muốn đi tắm!”

Nghe vậy, Lê Tuấn gật đầu, rất phối hợp quay đi.

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, cửa phòng tắm đóng “ầm” lại, tiếng nước chảy ào ào truyền tới.

Lúc này Lê Tuấn mới quay người lại, anh dựa lưng vào tường, cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhất là khi nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên giường, trong mắt anh hiện lên nét phức tạp không nói nên lời.

Đêm đầu tiên của Tống Ngọc cứ như thế bị anh cướp mất.

Bình luận

Truyện đang đọc