CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 468

Nguyễn Khánh Linh mãi mới có thể nằm lên giường thì nhìn vào điện thoại đã gần mười hai giờ rồi.

Hơn nữa Phạm Nhật Minh còn gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng vừa rồi cô đang ở phòng tập gym, đều không nghe được.

Cô cầm điện thoại, có chút do dự, không biết có nên gọi lại hay không.

Bây giờ đã muộn rồi, anh chắc đã ngủ rồi nhỉ… cô gọi lại như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh không? Dù gì Phạm Nhật Minh tối nào cũng gọi điện cho cô, không gọi một ngày chắc cũng không sao nhỉ?

Nguyễn Khánh Linh đang đoán thì đột nhiên, lại một cuộc điện thoại gọi đến.

Trên màn hình hiện lên tên của Phạm Nhật Minh.

Tay cô run run, nhanh chóng nghe điện thoại.

Giọng nói của người đàn ông bên đầu dây vẫn trầm như mọi khi, chỉ là, vẫn có những lo lắng mà khó có thể cảm nhận ra.

“Vừa rồi sao lại không nghe điện thoại?”

Phạm Nhật Minh hỏi.

Nguyễn Khánh Linh giải thích: “Vừa rồi còn đang ở phòng tập gym, không nhìn điện thoại.”

Nghe lời giải thích của người phụ nữ này, Phạm Nhật Minh không tự chủ mà nhau mày: “Muộn như vậy rồi, sao vẫn còn ở phòng tập gym?”

Giờ này trước đây, Nguyễn Khánh Linh cơ bản là đã nằm ở trên giường rồi, còn đi đến phòng tập gym làm gì?

Giọng nữ ở đầu bên này có chút đơ, nói: “Tôi thấy mọi người tan rồi mà vẫn còn ở phòng tập gym, dù gì tôi cũng rảnh, nên cũng đi theo họ.”

Nguyễn Khánh Linh không hề muốn Phạm Nhật Minh vì mình mà lo lắng, tất nhiên không muốn nói cho anh chuyện của Hà San.

Dù gì cô cũng không phải không xử lý được, Phạm Nhật Minh nhiều việc như vậy, cô không muốn lại làm phiền anh.

Giọng của người đàn ông ấy trầm trầm, không nghe ra là vui hay tức giận.

“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm.”

Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Khánh Linh cũng không hề nghĩ nhiều, hôm nay cô đã rất mệt rồi, nhanh chóng cũng ngủ mất, nhưng mà, Phạm Nhật Minh lại không như vậy.

Anh từ chỗ của mình đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, đôi mắt đen của anh nhìn vào trong bóng tối, dường như muốn hoà vào một thể.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại lên, gọi điện cho trợ lí của Nguyễn Khánh Linh.

Tiếng chuông kêu được một lúc thì bên đó mới nghe máy, trong đó truyền đến tiếng của trợ lí đang cố gắng lấy tinh thần: “Cậu chủ, có chuyện gì không ạ?”

“Trong công ty của mợ chủ, dạo này như thế nào?”

Nghe xong câu nói này của Phạm Nhật Minh, trong lòng của trợ lí vừa tuyệt vọng vừa đau khổ.

Ông nội này muốn hỏi tình hình của vợ, không thể hỏi vào buổi sáng hay sao? Cứ phải chọn thời gian này hỏi?

Trong lòng của trợ lí có chút oán trách, nhưng cũng trả lời hết chức trách của bản thân: “Đều tốt hết, lúc mợ chủ luyện tập cũng rất cố gắng, các giáo viên chỉ đạo đều khen không ngớt về cô chủ, nhiều lần khen mợ chủ trước mặt tất cả mọi người…”

Bình luận

Truyện đang đọc