CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 237

Phạm Nhật Minh không biết rằng người con gái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình này đang suy nghĩ điều gì, nhưng mà đối mới ánh nhìn chăm chú của cô, anh cũng không hề tỏ ra chán ghét. Anh chỉ ung dung, thong thả làm xong những chuyện nên làm rồi sau đó cũng chui vào trong chăn.

Mới đầu chăn còn lạnh như băng nhưng bởi vì Nguyễn Khánh Linh đã nằm trong chăn một lúc lâu rồi nên là lúc này, nhiệt độ cũng được tăng lên, lại còn mang theo mùi hương đặc biệt thơm tho của con gái nhà người ta nữa.

Từ trước đến giờ, Phạm Nhật Minh chưa từng ghét mùi hương trên người Nguyễn Khánh Linh. Trái lại, gần đây, anh cảm thấy hình như mình bị mê mẩn bởi mùi hương này rồi. Đến tận khi anh đến công ty, lúc ngửi những mùi hương nhân tạo lại cảm thấy ngứa mũi.

Lúc anh vừa chui vào trong chăn, hai gò má Nguyễn Khánh Linh lập tức đỏ bừng.

Cô len lén nuốt nước miếng, tầm mắt không dám rời khỏi Phạm Nhật Minh.

Lúc này, tiếng mưa từ bên ngoài cửa sổ bắt đầu mạnh hơn, tiếng sấm cũng dần dần vang lên. Cả căn phòng tối đèn, những hạt mưa lớn bằng hạt đậu đua nhau hắt vào ô cửa sổ, còn đem theo cả những cơn gió kịch liệt. Trong chớp mắt, âm thanh đùng đùng của tiếng sấm lại bắt đầu khủng khiếp hơn so với ban đầu.

Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh còn giữ khoảng cách nhất định với Phạm Nhật Minh, cố nằm cách xa anh hết sức có thể. Nhưng vào lúc tiếng sấm vang lên, cô không tự chủ được mà vô thức nằm sát lại gần chỗ anh, đem theo ý định hấp thu hơi thở trên người anh để cảm thấy yên tâm hơn.

Đột nhiên, bên ngoài kêu “choang” một tiếng. Không biết là thứ gì bị đánh vỡ lại phát ra âm thanh lớn đến vậy. Nguyễn Khánh Linh bị âm thanh bất thình lình này dọa cho sợ, cô xoay người, núp trong bờ ngực vững trãi của người đàn ông.

Nhìn động tác theo bản năng của Nguyễn Khánh Linh, khóe miệng Phạm Nhật Minh khẽ nhếch lên. Anh đưa tay kéo cô dựa vào trong lồng ngực mình, một tay không làm gì thì vòng qua đằng sau, vuốt ve cánh lưng của cô.

Cuối cùng, mưa cũng bắt đầu nhẹ hạt dạn, Nguyễn Khánh Linh cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.

Nhưng mà cô cùng không muốn chui ra khỏi bờ vực vững chãi của người đàn ông. Cô dần dần phát hiện ra, mình đã có thói quen được anh ôm trong lồng ngực.

Coi như là cái ôm bình thường của bạn bè với nhau đi.

Nguyễn Khánh Linh tự nói với mình như vậy.

Nhưng hai người cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ được.

Mặc dù bên ngoài trời rất tối nhưng mà vẫn chưa đến thời gian đi ngủ. Còn ở nơi này thì lại chẳng có cái gì có thể giải trí, cho nên, hai người chỉ có thể lên giường từ rất sớm, mở mắt, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ.

Sau một hồi, cô cảm thấy cả người mình bị tê đại nên muốn đổi một tư thế khác. Đột nhiên, người đàn ông lại giữ cô lại. Cô chỉ nghe thấy âm thanh khàn đục, đầy khó hiểu của người đàn ông, dường như là anh đang cố đè nén thứ tình cảm gì đó.

“Không nên cựa quậy lung tung.”

“Chân tôi bị tê…”

Nguyễn Khánh Linh làu bàu một câu. Cô không hề để ý đến lời của Phạm Nhật Minh, lại giật giật tay lần nữa. Nhưng cô vừa rời khỏi được một chút, người đàn ông liền cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm lấy cô.

Trong bóng tối, bằng một cách thần kỳ, ánh mắt hai người lại vô tình chạm lấy nhau.

Rõ ràng Nguyễn Khánh Linh có thể nhìn thấy nỗi ưu tư trong ánh mắt của người đàn ông. Tối hôm qua, lúc hai người ở trong suối nước nóng, ánh mắt anh nhìn cô cũng giống như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc