CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 444

Người đàn ông này không phải là đồ ngốc chứ?

“Lúc tôi và anh ấy đi ăn cơm với nhau, tại sao anh lại muốn đi cùng hả?”

Tống Ngọc đã bình tĩnh lại được một chút, cô ấy nghiêm mặt lại bắt đầu đặt câu hỏi.

“Bởi vì anh ta mời tôi.”

“Rõ ràng là anh có thể tìm lý do để từ chối mà, lẽ nào anh không biết giữa tôi và anh ấy có mối quan hệ gì sao?”

“Tôi không đi ăn, lúc đó hai người cũng không có xe mà đi, nên đúng lúc tôi đi cùng với hai người. Hơn nữa…” Đôi mắt đen láy của Lê Tuấn nhìn cô ấy: “Lúc ăn cơm tôi không hề lên tiếng quấy rầy hai người, hai người hoàn toàn có thể phớt lờ tôi mà.”

“Anh…anh còn già mồm át lẽ phải.”

Tống Ngọc bị lời nói của anh ta chặn đến nghẹn họng, quả thực những lời của Lê Tuấn nói dường như cũng rất có lý, khiến cô ấy không thể tìm được bất kỳ sơ hở nào để bác bỏ.

Tống Ngọc lại là người có tính khí ngang ngược, không chịu khuất phục chính là bản tính của cô ấy.

Cô ấy đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy trên tay Lê Tuấn đang cầm theo túi cà phê, thế là cô ấy liền chỉ vào cái túi lớn giọng hỏi: “Rõ ràng là trong nhà có hạt cà phê, tại sao anh lại phải ra ngoài mua?”

Lê Tuấn cũng không lập tức trả lời ngay.

Thấy vậy, Tống Ngọc cho rằng anh ta đang đuối lý, trong lòng có chút đắc ý, cô ấy vừa định nói tiếp, kết quả lại thấy người đàn ông không nhanh không chậm nói: “Đây là để mua về làm quà tặng cho người khác.”

Được lắm, Tống Ngọc biết rằng cho dù cô ấy có nói thêm bao nhiêu lời đi nữa, cũng không thể nói lại người đàn ông này.

Dường như anh ta luôn có thể tìm ra được lý do thích hợp để ngăn chặn câu hỏi của cô ấy.

Tống Ngọc cảm thấy có tiếp tục hỏi như vậy cũng là vô nghĩa, cô ấy trầm mặt lại, không lên tiếng nữa.

Lê Tuấn thấy cô ấy đã đặt câu hỏi xong, vì vậy bèn lên tiếng nhắc nhở: “Tối nay chúng ta vẫn phải trở về nhà của tôi, tôi đã nói trước với bọn họ rồi.”

Lúc này Tống Ngọc mới nhớ tới vấn đề này.

Hóa ra Lê Tuấn đến đón cô ấy, vốn dĩ là do hai người đã hẹn trước là sẽ cùng nhau trở về nhà cũ của nhà họ Lê.

Chẳng qua là sau khi Châu Tử Cường đến đây, cô ấy vui mừng quá độ mà quên béng mất chuyện này.

Nhưng bây giờ Tống Ngọc đã không còn tâm trạng muốn qua đó nữa, hơn nữa với tính cách có thù ắt báo của cô ấy, lúc này tư tưởng nổi loạn của cô ấy cũng đã hiện lên rồi.

Chỉ thấy người phụ nữ hất cằm lên, cười như không cười nói: “Bổn cô nương không muốn đi nữa.”

Sau khi Tống Ngọc nói xong lời nói này, liền nhấc chân định rời đi, Lê Tuấn bước nhanh đến trước một bước, đứng chắn trước mặt cô ấy, anh ta khẽ cau mày nói: “Tống Ngọc, nếu như chúng ta đã hẹn trước với bố mẹ tôi rồi, em hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, mau cùng tôi trở về.”

Thế nhưng Tống Ngọc lại nhếch miệng: “Nếu không thì sao?”

“Tôi sẽ dùng phương pháp của riêng tôi để bắt em theo tôi trở về.”

Tống Ngọc là một người điển hình cứng và mềm cũng không ăn thua, cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm mà vòng qua Lê Tuấn đi về phía trước.

Trong tiềm thức cô ấy cảm thấy rằng Lê Tuấn khẳng định sẽ không làm những điều bất lợi hoặc làm tổn thương đến cô ấy đâu, đây cũng là nguyên nhân tại sao Tống Ngọc lại không hề cảm thấy sợ hãi với những lời cảnh báo của người đàn ông.

Bình luận

Truyện đang đọc