CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 483

Cũng không biết có phải do tiếng cô quả nhỏ không, hay là do người đàn ông đó cố tình không quan tâm, anh ấy không thèm đáp lại Khánh Linh.

Lúc này, Lâm Khải cũng không thể giả bộ không nghe thấy nữa, đành phải để sách xuống, từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cả hai va vào nhau trên không trung.

Nguyễn Khánh Linh có thể nhìn rõ ràng mặt của anh ấy.

Ừ, ngũ quan cũng được, khí chất trên người cũng xuất chúng, nếu anh ấy được đặt trong khuôn viên trường đại học, anh ấy nên được coi là một hot boy của trường.

Lâm Khải nhìn Nguyễn Khánh Linh, lúc này cô mặc một chiếc áo len màu tím nhạt nhìn đơn giản tao nhã, phía dưới là chiếc váy vải màu trắng, chân thì đi một đôi giày da nhỏ, mái tóc dài của cô cũng được vén lên một cách tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng lên trời, trông như một sinh viên vừa bước vào đại học.

Nhưng cho dù Nguyễn Khánh Linh trông tươi tắn và tinh tế như thế nào, Lâm Khải lúc này cũng không có chút cảm giác gì với cô.

Chỉ cần anh ấy đọc sách trong thư viện, sẽ có các cô gái đến bắt chuyện, vì vậy anh ấy cố ý chọn thời điểm các sinh viên đại học đang trong lớp, anh ấy đến đọc sách, vốn dĩ chỉ muốn được yên tĩnh, ai ngờ rằng vẫn có sinh viên đến bắt chuyện với anh trong lúc này.

Có điều, Nguyễn Khánh Linh không biết những ý nghĩ đó trong lòng của anh ấy, cô mỉm cười xin lỗi với người đàn ông đó và hỏi: “Xin chào, anh có thể giúp tôi lấy cuốn sách trên kệ đó được không? Tôi không thể lấy được.”

Sau đó, Nguyễn Khánh Linh thấy người đàn ông đứng lên với vẻ mặt khá thờ ơ, trong mắt như có chút nóng nảy?

Chắc là do nghĩ nhầm?

Trong lòng của Nguyễn Khánh Linh nghĩ, chỉ là nhờ anh ấy lấy hộ một quyển sách, chắc cũng không đến mức như vậy chứ….

Lâm Khải rất cao, anh ấy dễ dàng lấy cuốn sách mà Nguyễn Khánh Linh không thể với tới và đưa nó cho cô. Anh ấy không đáp lại lời cảm ơn của Nguyễn Khánh Linh, giống như coi cô không tồn tại vậy.

Lâm Khải nghĩ rằng kế tiếp Nguyễn Khánh Linh nhất định sẽ hỏi cách liên lạc với anh ấy, dẫu sao trước đây cũng có rất nhiều cô gái đều dùng cách này để bắt chuyện với anh.

Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên là sau khi Nguyễn Khánh Linh nói lời cảm ơn với anh ấy xong cô liền quay người rời đi, hình như thực sự chỉ là nhờ anh giúp đỡ mà thôi.

Điều này khiến Lâm Khải có chút nghi ngờ, anh ấy không cầm sách lên luôn mà anh ấy nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh dần đi xa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Lâm Khải, cô gái vừa nãy là ai vậy? Người quen của cậu sao?”

Bạn của anh tình cờ nhìn thấy cảnh anh lấy sách giúp Nguyễn Khánh Linh, không khỏi bước nhanh chân đến hỏi anh.

“Tôi không quen, chỉ giúp cô ấy lấy quyển sách mà thôi.”

Lâm Khải giọng nói có chút lãnh đạm lại có chút khinh thường, hiển nhiên trong tiềm thức của anh ấy cho rằng Nguyễn Khánh Linh là muốn bắt chuyện với anh cho nên mới tìm tới anh nhờ giúp đỡ, nhưng chắc có lẽ đã bị thái độ của anh đả kích, hoặc có lẽ là thích nhưng vẫn tỏ vẻ từ chối…

Tuy nhiên, bạn của anh ấy nhìn bóng lưng của Nguyễn Khánh Linh với vẻ mặt buồn bã.

Bình luận

Truyện đang đọc