MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Editor: PaduC

Nam Tầm cảnh giác theo dõi hắn, lạnh lùng nói: "Thả Thúy Hoàn ra."

Nam nhân thở dài một hơi: "Đừng nói chuyện, ta chỉ mượn chỗ ngươi trốn một lát. Chỉ cần hai chủ tớ ngươi ngoan ngoãn chút, đợi ta tai qua nạn khỏi sẽ thả nha đầu này."

Nam Tầm ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, nàng thầm đánh giá đối phương, phát hiện giữa ngực hắn nhiễm một vệt máu lớn. Bởi vì hắn mặc áo đen, nên vừa rồi chưa phát hiện, bây giờ máu còn đang chậm rãi lan ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, ngoài cung Trì Mộ truyền đến tiếng của đại nội hộ vệ.

"Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, mấy người các ngươi chia nhau ra dẫn người về ba hướng khác tìm kiếm. Những người còn lại theo ta tìm xung quanh, chớ để tên tặc này chạy trốn!"

Nam Tầm nhìn lướt qua người trước mặt, chờ đại nội hộ vệ lục soát tới cửa, sau đó nàng dễ tìm cớ lừa gạt cho qua.

Nhưng chờ mãi, tiếng động ngoài cung lại càng ngày càng nhỏ, những đại nội hộ vệ đi tìm thích khách kia cũng không định lục soát cung Trì Mộ của nàng.

Nam Tầm ngơ ngác, cứ đi vậy rồi sao? Không phải những đại nội hộ vệ này tới pha trò đấy chứ?

Trừng mắt nhìn nhau, người đàn ông kia bại trận trước. Hắn thở hổn hển, dường như sắp không chịu được nữa rồi.

Nam Tầm nhìn vết máu giữa cổ Thúy Hoàn, không khỏi nhíu mày lại, ghét bỏ nói: "Người đi rồi, mau thả Thúy Hoàn nhà ta ra."

Người kia thở hổn hển mới nói: "Ngươi đi tìm cho ta chút thuốc cầm máu, ta sẽ thả nàng ta."

Nam Tầm xòe tay với hắn.

"..." Người đàn ông mang mặt nạ hơi ngẩn ra.

"Cho ta chút bạc. Ngươi không cho ta bạc, lẽ nào mộng tưởng ta bỗng dưng đào cho ngươi một lọ thuốc cầm máu?"

Nam nhân: "Hiện tại ta không mang bạc, sau này sẽ trả ngươi."

Nam Tầm bọc áo choàng trực tiếp áp sát hắn.

Nam nhân kèm hai bên Thúy Hoàn lui về sau: "Đừng tới đây, tới gần nữa ta giết nàng ta!"

Nam Tầm lườm một cái, chạy nhanh vài bước đến gần, trực tiếp vươn tay rút xuống cái trâm ngọc vấn tóc trên đầu hắn.

"Cái trâm này ta nhận trước, xem ra rất đáng tiền." Nam Tầm nhìn chằm chằm cây trâm mà đánh giá.

Nam nhân:...

Hắn rốt cuộc vẫn không chống đỡ được, cơ thể không khỏi lảo đảo một hồi. Thúy Hoàn nhân cơ hội đánh rơi kiếm trong tay hắn, sau đó hung hăng đạp hắn một phát.

Nam nhân rên rỉ ngã trên đất.

Mắt thấy Thúy Hoàn còn muốn tay đấm chân đá, Nam Tầm xoa trán: "Được rồi bảo bối, ăn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, một đạp này của ngươi cũng báo thù, đi lấy thuốc cầm máu cho hắn đi."

*Ăn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, nói năng cũng phải mềm mỏng hơn.

Nam nhân nghe được lời này liền tức giận: "Ngươi có thuốc cầm máu còn đi vơ vét bạc của ta?"

Nam Tầm lười biếng ngáp, rồi giải thích: "Thuốc cầm máu của ta đắt lắm, muốn chút bạc của ngươi là phải. Hơn nữa ngươi vừa mới dọa ta và Thúy Hoàn, nhỡ đâu không cẩn thận dọa ra bệnh cũng cần bạc để khám."

Môi mỏng của nam nhân nhếch lên nhưng không nói được gì, hiển nhiên đã bị choáng váng bởi trình độ vô liêm sỉ của Nam Tầm.

Thúy Hoàn hừ một tiếng, đi lấy cái rương nhỏ ở ngoài điện mang vào, lấy từ bên trong một bình sứ đưa cho Nam Tầm.

Nam Tầm mở bình thuốc, trước tiên đổ một chút lên vết máu giữa cổ Thúy Hoàn, còn dư lại mới như ban ân mà ném cho nam nhân trên đất.

Nam nhân bị thương nặng đưa tay tiếp, nhìn nữ nhân này hơi giương cằm với hắn, trong lòng bùng lên lửa giận.

Mạng của hắn lại không sánh được một nha đầu đê tiện, nữ nhân Tần Bộ Diêu này!

"Được rồi, lăn ra ngoài điện bôi thuốc đi. Bổn cung muốn thay y phục đi ngủ rồi." Nam Tầm thò chân trần dưới áo choàng, đạp hai cái trên đùi hắn.

Nhìn bàn chân trắng trẻo non nớt, mỗi ngón đều mượt mà no đủ đang đạp trên chân mình, nam nhân bỗng hơi ngơ ra.

"Một nữ nhân như ngươi lại dám lộ chân với nam nhân?" Đáy mắt nam nhân thoáng qua vẻ khinh bỉ.

Lúc này Nam Tầm mới nhớ tới đây là cổ đại bảo thủ, nữ nhân chưa lấy chồng là không thể tùy tiện lộ da thịt. Nếu như có tiếp xúc da thịt với nam nhân, vậy thì phải gả cho đối phương.

Nam Tầm nở nụ cười hì hì, bỗng dùng chân trần dẫm dẫm lên mu bàn tay hắn: "Này, nam nhân, bây giờ chúng ta đã có quan hệ xác thịt, có phải ngươi sẽ đến cưới ta không?"

Nam nhân há miệng, lập tức thẹn quá hóa giận quát khẽ: "Ngươi, ngươi, đồ nữ nhân dâm đãng!"

Nam Tầm bật cười ha ha, dường như cảm thấy đùa người này vui cực kỳ: "Được rồi được rồi, ngươi cút nhanh ra ngoài điện bôi thuốc đi. Ta cũng không muốn ngày mai đi ra nhìn thấy một xác chết đâu."

Nam nhân lảo đảo ra nội điện, đi tới ngoại điện. Thúy Hoàn đóng then cửa bang một tiếng, sau đó quay qua hướng Nam Tầm làm động tác cắt cổ: "Nương nương, không bằng..."

Nam Tầm lắc đầu: "Quên đi, có giết cũng không biết nên quăng xác đi nơi nào, không chiếm được lời còn dễ rước lấy một thân tai ương. Cứ chờ hắn bôi thuốc xong sẽ tự mình cút ngay."

Nhưng Thúy Hoàn vẫn hơi lo lắng: "Kẻ này võ công trên ta. Nếu chờ hắn khôi phục, ta không phải đối thủ của hắn."

"Giết chúng ta cũng không có chỗ nào tốt, vì vậy hắn sẽ không làm như thế." Nam Tầm nói xong lại ngáp: "Ta buồn ngủ, đi ngủ trước đây."

Thúy Hoàn liền vội nói: "Nô tỳ ra cửa gác đêm, thuận tiện nhìn chằm chằm người kia."

Nam Tầm thấy nàng phấn chấn quá độ, nên để tùy nàng đi.

Chờ mặc áo rồi nằm trên giường, Nam Tầm móc móc lỗ tai, hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, hình như ngươi vừa nói với ta câu gì, ngươi lặp lại lần nữa."

Tiểu Bát có chút hưng phấn nói: "Cái tên đeo mặt nạ đêm nay là đại boss! Là tên bạo quân kia! Thân ái quả nhiên ngươi nói không sai, Hoàng thượng rốt cuộc không nhịn được tự thân xuất mã!"

Nam Tầm một mặt khó hiểu hỏi: "Đêm nay hắn làm cái gì vậy?"

Tiểu Bát cười hắc hắc: "Hoàng thượng dò hỏi cách làm một nữ nhân đau đến không muốn sống, đó chính là khiến nữ nhân này yêu hắn trước, sau đó hắn lại tàn nhẫn bỏ rơi nữ nhân này. Vì vậy hiện tại hắn tự thân xuất mã đến quyến rũ ngươi, muah ha ha ha..."

Nam Tầm:...

"Yến Mạch Hàn có đúng là đại boss, mà không phải não tàn? Sao hắn nghĩ được cái cách ấu trĩ này vậy?"

Nam Tầm bỗng nghĩ đến cái gì, đôi mắt không khỏi cong lên, cười thành hai vầng trăng khuyết, trong hai vầng trăng còn có hai điểm sáng lấp lánh: "Nếu đại boss chủ động đưa tới cửa, còn tự đâm ngực mình một hố máu, diễn có tâm như vậy, ta liền phối hợp một hồi để không cô phụ một phen tâm ý của đại boss."

Tiểu Bát à lên, không hiểu hỏi: "Rõ ràng vừa nãy ngươi nghe được lời của ta, sao ngươi còn đùa giỡn tên bạo quân này? Theo gia biết, bạo quân hắn có thù tất báo, lòng dạ nhỏ nhen cực kỳ, ngươi cẩn thận hắn trả thù ngươi."

Nam Tầm lập tức hỏi ngược một câu: "Chẳng lẽ bây giờ không phải hắn đang trả thù ta? Bạo quân này ở ngôi cao nhiều năm, nếu ta bỗng dưng tẩy trắng cho mình, chẳng lẽ hắn không cảm thấy kì lạ? Nếu trong mắt hắn ta đã là dâm oa đãng phụ, vậy ta liền dâm đãng đến cùng. Đùa giỡn cái gì chứ, sau này ta định trực tiếp cưỡi hắn."

Bình luận

Truyện đang đọc