MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm bị tên tự cho mình là đúng này chọc bực.

"Tôi nhổ vào! Dù đàn ông trong bộ lạc này có chết sạch, dù tôi có độc thân một mình đến hết đời, tôi cũng sẽ không theo anh! Đồ đàn ông tự luyến, đề nghị của anh sỉ nhục tôi, cũng thực có lỗi với Sơ Tuyết! Uổng anh là dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, sao trước đây tôi lại thích được loại đàn ông như anh!"

Nếu không phải trong tiếng dân bản xứ không có thành ngữ, nhất định Nam Tầm phải chửi đến mức đối phương muốn lập tức tìm cái lỗ chui vào.

Mẹ kiếp, đã từng gặp tự luyến, nhưng chưa thấy ai tự luyến như thế!

Nam Tầm mắng xong A Ngu, nhìn anh ta hoàn toàn sửng sốt, sắc mặt vừa đen vừa thúi, trong lòng cô không khỏi thấy sảng khoái hơn nhiều. Sau đó Nam Tầm quay về hướng tộc trưởng và A Thạch, nói trịnh trọng: "Cám ơn a đạt và a huynh, nhưng con thực sự không cần. Con tạm thời còn chưa muốn sinh con."

Ở thời đại nguyên thuỷ này, nam nữ kết hợp có nghĩa là phụ nữ phải bắt đầu gánh lấy trọng trách sinh con.

Nói xong lời này, Nam Tầm liền chạy lấy người, lúc đi còn không quên kéo Sơ Tuyết trong hoạn nạn đi cùng.

Trong hang đá tộc trưởng và A Thạch cùng nhìn nhau, vậy mà A Khê lại từ chối A Ngu rồi hả? Rõ ràng đứa nhỏ này thích A Ngu nhất mà.

Nam Tầm kéo Sơ Tuyết về hang của mình, chống nạnh bắt đầu răn dạy: "Sơ Tuyết, sao cô lại đồng ý loại chuyện hoang đường thế này? Không phải cô từng nói chỗ cô đều là một nam cưới một nữ sao? Nếu là nam cưới thêm những phụ nữ khác hoặc là lại dính dáng tới những người khác đều sẽ bị khinh bỉ cơ mà. Sao cô lại đồng ý để anh ta cưới tôi?"

Nam Tầm nói bằng tiếng Sơ Tuyết "dạy" cho cô, bởi vì tiếng bản xứ quá thiếu thốn từ vựng.

Sơ Tuyết nghe được lời này rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô nàng làm Nam Tầm đau lòng đến kỳ lạ.

Con gái ở thế giới các cô... không thể chịu đựng nhất là việc đàn ông chân trong chân ngoài. Rốt cuộc thì bạn Sơ Tuyết đã mang tâm trạng thế nào đi đồng ý chuyện này vậy?

"A Khê, A Ngu là người rất có trách nhiệm. Anh ấy vốn thấy rất áy náy vì từ chối cô, sau lại có rất nhiều người trong bộ lạc lén cười cô, anh ấy cảm thấy thật có lỗi. Hơn nữa thêm chuyện cô cứu tôi, khiến anh ấy cảm thấy vô cùng thua thiệt cô, cho nên mới đưa ra quyết định này. Trong lòng tôi đương nhiên không đồng ý, nhưng tôi dựa vào cái gì mà can thiệp suy nghĩ của anh ấy, tôi chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi." Sơ Tuyết cười khổ nói.

Cô nhìn ra được, người viễn cổ kia thật đúng là thích cô, còn đối với A Khê anh ta chỉ có tình anh em, nhưng trong lòng hổ thẹn khiến anh ta muốn chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người phụ nữ khác.

Nếu là trước đây, Sơ Tuyết thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành vì cô có niềm kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không đồng ý đàn ông của cô đi cưới một cô gái khác. Nhưng bây giờ, cô gái này là A Khê, cô ấy là người con gái đầu tiên trong bộ lạc chịu đến tiếp xúc với cô, là thật lòng hay giả dối, cô hết sức rõ ràng. Mà điều làm cô càng không cách nào chối đẩy đó là, A Khê vừa cứu cô một mạng.

Nếu A Khê thực sự cũng thích A Ngu, A Ngu cũng thích cô ấy, Sơ Tuyết thật không có dũng khí nói không.

Nam Tầm nghe lời này, nói bằng vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có thích A Ngu hay không? Nếu cô thích anh ta vậy phải xem chừng, cô phải nói hết ý nghĩ của mình cho anh ta biết, cô không thoải mái cũng nói cho anh ta biết. Dựa vào cái gì phải theo ý anh ta, anh ta tính là cái thá gì?"

Nam Tầm nói tiếng Quan Thoại lưu loát như vậy khiến Sơ Tuyết nín khóc mỉm cười: "A Khê, tư tưởng của cô thật khai sáng. Dù đến chỗ chúng tôi, chắc chắn cũng sẽ được mọi người tôn kính kính yêu."

Nam Tầm xoa đầu cô: "Sơ Tuyết, tôi đã có dũng sĩ trong lòng. Bọn tôi đã... Gọi là gì nhỉ, à đúng rồi, cái mà cô gọi là tự định chung thân."

Sơ Tuyết giật mình không thôi: "Chuyện này, chuyện này là thật sao? Nhưng mà..."

Từ lúc cô tới bộ lạc vẫn luôn như hình với bóng với A Khê, đúng là không nhìn thấy được A Khê nhìn trúng anh chàng nào trong bộ lạc.

Nam Tầm chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Là thật, trông cũng rất đẹp đó, dáng người cũng đẹp, không thua A Ngu. Tôi vốn nhìn trúng A Ngu chẳng qua là vì trông anh ta đẹp đẽ. Bây giờ tôi tìm được người tốt hơn, đương nhiên là không thích anh ta nữa."

Bỗng nhớ đến cái gì, Nam Tầm vội hỏi: "Không phải là cô nghe được lời đồn gì đấy chứ? Tôi đoán nhé, có phải chuyện A Ngu ôm tôi về?"

Sơ Tuyết cúi đầu, trầm mặc không nói.

Nam Tầm bật cười ha ha, ghé sát bên tai cô nói nhỏ vài câu.

Gương mặt Sơ Tuyết lập tức đỏ bừng như đít khỉ, nói lắp bắp: "Cô, hai người... Thật đã...."

Nam Tầm hiếm thấy mà e thẹn một hồi: "Chuyện đó A Mãng rất lợi hại, khiến tôi dư vị vô cùng."

Sơ Tuyết bị A Khê quá dũng mãnh dọa sợ rồi, cô nàng đỏ mặt chạy xa.

Chờ người đi rồi, Nam Tầm cười khẽ trở về hang đá của mình, sau đó móc ra tấm da thú lần trước giấu dưới đống cỏ khô.

Nam Tầm đặt miếng da thú này dưới chóp mũi khẽ ngửi, lại lập tức ghét bỏ vứt qua một bên: "Đồ lưu manh, quả nhiên nó đều thúi."

Giọng Tiểu Bát run lẩy bẩy: "Thân ái, ngươi trông có vẻ không bình thường lắm đâu. Vậy mà ngươi lại đi ngửi cái khố bọc phía dưới của một tên đàn ông? A a a, ngươi thật biến thái."

Nam Tầm:...

Tiểu Bát tiếp tục rít gào: "Còn có còn có, vừa nãy lời ngươi nói với Sơ Tuyết quá dũng mãnh nha, quả nhiên ngươi vẫn chưa thích ứng được giới tính đúng không. Bây giờ ngươi đã không phải giới tính nam, không phải đàn ông nữa rồi, ngươi là phụ nữ!"

Nam Tầm miễn cưỡng ngáp một cái, đặt miếng da thú của dã nhân dưới thân, sau đó nằm lên, đáp lại một cách không nhanh không chậm: "Ta là vừa dùng ngôn ngữ dũng mãnh nói cho cô ấy, ta không có hứng thú với đàn ông của cô ấy."

Tiểu Bát ồ một tiếng.

Nam Tầm tò mò hỏi: "Nếu như ta không đến thế giới này, chuyện giữa bạn Sơ Tuyết và đàn ông định mệnh của cô ấy cũng gập ghềnh trắc trở như thế sao?"

Tiểu Bát nhất thời có hứng kể chuyện xưa: "Không phải thì sao. Kết cục cuối cùng của khí vận tử là mang bộ lạc này từ từ phồn vinh giàu có, sống hạnh phúc mỹ mãn bên tộc trưởng mới của bộ lạc, nhưng quá trình lại có vô vàn khúc chiết nhỏ.

Đầu tiên, Sơ Tuyết và A Ngu tư tưởng không hợp suy nghĩ không thông, điều này cần thời gian mài giũa. Tiếp theo, A Khê luôn đứng giữa làm khó dễ, khiến hai người hiểu lầm không ngừng. Ở nguyên thế giới, A Ngu cũng cưới A Khê, chậc, còn làm trò lăn lăn trước mặt Sơ Tuyết nữa, dù sao mỗi nhà chỉ có một hang đá."

Nam Tầm cắt ngang nó, có chút không nghe nổi nữa.

Tiểu Bát còn chưa nói đủ đâu: "Không nghe cái này thì ta kể cái khác mà. Ngươi biết kết cục của A Khê là gì không? Hì hì, sau này Sơ Tuyết lại thành nhân vật trạch đấu lợi hại lắm đấy. Cô ấy tính kế kích A Khê làm A Khê đi một mình ra ngoài, bất hạnh gặp phải tộc ăn thịt người, sau đó là đủ mọi loại tìm đường chết chọc giận họ, cuối cùng bị họ cắt miếng mà ăn."

"Đờ mờ chờ chút!" Nam Tầm mang vẻ mặt hoảng sợ cắt đứt Tiểu Bát: "Tộc ăn thịt người? Cắt miếng mà ăn? Tiểu Bát, đừng có nói với ta là nơi này còn có bộ lạc ăn thịt người đấy nhé!"

Tiểu Bát cười khà khà: "Đúng là có mà, hơn nữa cách đây không xa lắm đâu. Chỉ cần qua một ngọn núi, qua một con sông, người bình thường đi bộ bảy, tám ngày là đến rồi."

Nam Tầm:...

Tiểu Bát còn muốn kể về sự tích ăn thịt người khủng bố của tộc ăn thịt người, Nam Tầm đã che tai lại.

Tiểu Bát hứ một tiếng: "Không phải ngươi cũng đã thấy cảnh Yêu Vương ăn thịt người rồi hả, sao chỉ mỗi thế này đã sợ?"

"Đờ mờ chúng nó khác nhau được không? Đó là thế giới huyền huyễn, Yêu Vương ăn thịt người rất bình thường, Huyết Minh vốn là yêu thú có được không? Nhưng cái tộc ăn thịt người ngươi nói, mẹ nó đều là người cơ mà. Người ăn thịt người, a a, không thể nghĩ nữa, ta sợ buổi tối ngủ không yên!"

Nam Tầm gối lên cái khố của A Mãng, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Thực ra miếng da thú này không khó ngửi chút nào, bên trên thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây. Có thể là do A Mãng thường hay săn bắn trong rừng rậm.

Trong giấc mơ, Nam Tầm hơi nhếch khóe miệng, ngủ một giấc bình yên ngọt ngào, cũng không biết là mơ thấy điều tốt đẹp gì.

Bình luận

Truyện đang đọc