MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Write: Bao, Trant/ Beta: Padu

Thẩm Duệ Uyên nghe thế thì sửng sốt, ngay sau đó lại thấy buồn cười.

Anh ôm lấy bé con, có vẻ khó hiểu hỏi: "Ý bé là gì? Cụ tổ không nghe rõ?"

Nam Tầm tức giận trừng anh: "Con nói, hôm nay con muốn làm người như vầy như vậy, rồi như vầy như vầy. Tóm lại là, con muốn cùng cụ... Ừm, đánh một trận." Cuối cùng vẫn không dám nói huỵt toẹt ra, dù sao cụ tổ cũng là người văn nhã, cô sợ mình dọa cụ...*

[*...:  nội dung đặc biệt, muốn biết cụ thể phiền ngó phần bình luận.]

"Được, nhưng chúng ta ôn lại chút chuyện xưa. Nếu bé nhớ bài thì ta..."

Cụ tổ nói: "Đan điền khí nhất phân ngũ xử, kỳ thực nhất khí quán thông. Tâm khí nhất lĩnh, đan điền khí thượng hành, lục phân chí tâm, hựu nhất phân lưỡng cổ, tam phân thượng hành đáo tả kiên, tam phân thượng hành đáo hữu kiên, giai thị do kiên cốt phùng trung quán đáo tả hữu chỉ đầu..."

Nam Tầm nhíu mày: "Cụ tổ, rõ ràng chương bốn tám hai người đâu hề nói vậy."

Tuy vẫn nội dung vẫn hàm súc như thế nhưng đâu phải toàn hán cổ giống vầy.

Anh nhướng mày, đuôi mắt nhiễm ý cười, nhắc lại: "Ồ? Vậy ta đã nói gì?"

"Dẫn khí nhập thể đích quan kiện chi xử tại vu khí trầm đan điền, ngưng khí tụ khí, hóa linh vi chỉnh hóa hư vi thực. khí quy đan điền, thượng hư hạ thực, trung khí tồn vu trung, hư linh hàm vu nội." Tiểu Bát nhắc bài.

Nam Tầm càng nghệt mặt bảo nó: "Không đúng không đúng. Mấy lời này quá cao siêu không gần gũi với ta hay mọi người. Biên tập lâu, tốn công tốn sức mà sao vẫn toàn Hán Việt đấy?"

Tiểu Bát giải thích: "Ớ thì ta thấy có kẻ bảo đọc đâu chẳng được, không có mấy trang đó thì chả ai biết đến bọn mình mà."

Nam Tầm tức: "Hề hước ghê, đời nào cũng có loại người não tàn vậy ha? Thôi, lát ta sang trang chính xem lại, ở đây cứ để Hán Việt đi."

Thấy Nam Tầm ngẩn người, cụ tổ còn tưởng cô không nhớ: "Bé không thuộc? Vậy hai quyển sách ta bảo bé đọc thì sao?"

Dứt lời, anh rút hai quyển sách trên giá đưa cô: "Giá lưỡng bản thị quan vu khán tương đích, diện bộ trừ liễu ngũ quan, tế phân chi hạ hữu thập nhị cung, giá thập nhị cá cung vị nang quát liễu diện bộ sở hữu đích đặc tính hòa cát hung. Nhược năng thục thức thập nhị cung, tiện khả biện. Nhận tính tình, thôi nhân hưu cữu, xu cát tị hung. Nhu nha đầu, nhĩ tư chất nhất bàn, giá lưỡng thư khán hoàn túc hĩ."

Nam Tầm nghe anh nói mà ngu người, chả hiểu mô tê gì. Sao càng nói càng Hán thế? Biên tập viên đâu cả rồi? Không ai sửa câu chữ lại đi!

Càng nghĩ càng giận, Nam Tầm kêu ca với Tiểu Bát: "Thân ái, cụ tổ nói gì ta không hiểu? Đám biên tập viên đâu cả rồi? Đoạn này còn Hán sao không ai sửa?"

Tiểu Bát thở dài: "Không dẹp tiệm là may rồi. Con người chứ có phải thú đâu? Làm không công cho đọc, khóa chương tránh trộm cướp lại bị bảo ích kỷ. Muốn dễ hiểu thì tìm trang chính ấy. Vào đó đọc vừa mượt vừa dễ hiểu chứ ở đây rối lắm."

Mỗi cá nhân đô hữu âm dương lưỡng khí, hoạt nhân khí tụ ngưng tại cốt, nhân tử cốt vị diệt, tức tiện nhục thể tiêu thất, âm dương lưỡng khí khước một hữu tiêu thất, sở dĩ hạ táng giả yếu hoa nhất cá hữu sinh khí đích âm trạch, nhượng sinh khí hòa bất tử đích âm dương lưỡng khí kết hợp, tòng nhi tại minh minh chi trung ảnh hưởng hòa tả hữu tại thế thân nhân đích khí vận.

Thế mới nói, cái gì cũng có cái giá của nó.

Nam Tầm rướn người hôn chụt má anh, làm nũng nói: "Cụ tổ, hay người hỏi con về thuật xem tướng đi. Con giỏi mảng này nhất."

Thẩm Duệ Uyên thuận miệng hỏi: "Mặt bộ thập nhị cung trung, nào một cung chủ xem cha mẹ phúc họa tật ách?"

Nam Tầm đáp: "Cha mẹ cung, cái trán nhật nguyệt giác, ngày giác chủ phụ, nguyệt giác chủ mẫu." Dừng một chút, lại bổ sung: "Huynh đệ cung cũng nhưng xem cha mẹ cát hung."

Thẩm Duệ Uyên ngẩn người.

Cô nháy mắt: "Cụ tổ, đúng chứ ạ? À con cũng muốn hỏi, nếu cụ trả lời đúng..." Nam Tầm bỗng ghé sát lại nói thầm vào tai anh: "... sẽ có thưởng lớn nha."

"Cụ tổ còn nhớ tên thật con không ạ?"

Anh mỉm cười: "Nam Tầm.

Bách lý khê lưu kiến đế thanh,

Điều hoa bình diệp vũ tân tình.

Nam Tầm giả khách thuyền trung thị,

Tây tắc nhân gia thủy thượng cày.

Nhĩ mệnh trung khuyết thủy, giá tầm bản thị cá hảo tự, nại hà thiên thiên tính nam, nam tầm, hài âm nan tầm, giá ngụ ý khả hảo khả bất hảo, thế gian nan tầm đích, thị trân bảo, khả nhược nhân nan tầm, thương đích thị khiên quải nhĩ đích nhân."

"Hay theo ngôn ngữ của bé bây giờ là mạng thiếu thủy. Chữ Tầm vốn là một chữ hay, thế nào lại cố tình họ Nam. Nam Tầm, âm giống nan tầm (khó tìm), dụng ý tốt nhưng không tốt. Thứ khó tìm trên đời là trân bảo. Nhưng một khi khó tìm, người vấn vương bé là người bị tổn thương."

Tiểu Bát ngồi bên search google, báo: "Đúng rồi nha, chuẩn chỉnh bản đã e đít tại chương bốn chín sáu. Chương này khóa nè thân ái, bên anh guy ki dịch cũng không có đâu đó."

Dù đây là lần thứ hai nghe được những lời này nhưng mắt Nam Tầm vẫn ửng hồng, song lại cong cong khóe môi hỏi thêm anh: "Sao cụ tổ lại diễn giải thêm vậy ạ? Con tưởng cụ muốn ôn chuyện xưa nên dùng ngôn từ khó hiểu thế."

Cụ tổ bật cười: "Bé dỗi hửm? Có người nhờ ta phát ngôn đôi lời, uy hiếp nếu không làm sẽ không để ta... Khụ, ăn bánh nướng."

Tiểu Tám cắt nghĩa: "Đây để gia giải thích cho. Muốn ăn bánh nướng phải vào trang chính cơ. Đã nói từ nãy rồi, cần gì cứ vào trang chính mà tìm, trang lậu có mà tìm. Chỉ có mấy kẻ thiếu ý thức, combo không não đọc ở đó thôi."

Nam Tầm bật ngón tay cái trong lòng, bảo nó: "Nhắc đến đây chắc đủ rồi ha. Thôi tạm gác lại đi làm nhiệm vụ đây. Bây giờ phải hiến thân tặng cụ tổ bánh nướng. Ngươi nhớ che chắn năm thức."

Nam Tầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu với cụ tổ rồi đáp: "Vậy bây chúng ta ừm... đánh một trận không ạ?"

Dứt lời, Nam Tầm không cho đối phương bất kỳ cơ hội đổi ý, lập tức nhào qua ôm hôn.

Cụ tổ mới biết yêu nào chịu được trêu chọc. Mỗi hôn môi đã không nhịn được.

Nam Tầm vừa hôn vừa giục: "Cụ tổ, chúng ta lên giường... À không, vào quan tài cụ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc