MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Chờ Nam Tầm xem xong hàng chữ đó, người giấy nhỏ sống động lập tức mất đi sức sống, liền mềm oặt nằm vật xuống, biến thành một người giấy không sinh mệnh.

Độ cong nơi khóe miệng Nam Tầm chầm chậm hạ xuống, ánh mắt nhiễm một tầng ý lạnh.

Cung Đại trung thành với Quốc sư. Nếu như không cần thiết, nàng cũng không muốn đối đầu với hắn. Nhưng nếu hắn cứ một hai phải trêu chọc nàng, thì đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.

Ánh mắt Nam Tầm đảo quanh, trực tiếp đi ra đẩy cửa chính điện.

Nàng vừa mới mở cửa điện chưa đứng vững gót chân, đã có một người hung hăng túm chặt tay nàng.

Cung Thập Thất trầm giọng mắng: "Đồ ngu ngốc nhà ngươi, ra điện làm cái gì?"

Hai người đi thiên điện của Cung Thập Thất. Vừa đi chừng hơn mười bước chân ngắn ngủi, Nam Tầm đã nhận ra vô số ánh mắt kinh dị dừng trên người mình, thậm chí còn có người trực tiếp hô nhỏ ra tiếng: "Trời ạ, yêu nữ ngày hôm qua lại là Thập Cửu!"

"Ta còn nói nữ nhân nào có thể tính kế được đại nhân, thì ra là Thập Cửu. Vậy thì không kỳ quái nữa, thường ngày đại nhân sủng nàng thành cái gì rồi!"

"Ta vẫn là không thể tin được, đại nhân thật sự cùng Thập Cửu..."

"Suỵt, cẩn thận Đại sư huynh nghe được."

Cung Thập Thất gắt gao đóng sầm cửa điện, tức giận trừng nàng một cái, đi thẳng vào vấn đề: "Chúc mừng ngươi ha, rốt cuộc cũng được như ý nguyện."

Nam Tầm cười cong cong mặt mày, nói: "Còn phải đa tạ Thập Thất giúp ta một tay. Hôm qua hẳn là ngươi giúp ta mật báo đúng không, bằng không sao đại nhân có thể tới nhanh như vậy được?"

Cung Thập Thất "hừ" một tiếng: "Ngươi cái đồ ngu ngốc, tối hôm qua ngươi được như ý nguyện. Nhưng ngươi có biết ngươi đã đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm thế nào không?"

Nam Tầm nghe được lời này, không khỏi nghiêm mặt, nói: "Thập Thất, cảm ơn ngươi nhắc nhở, nhưng tâm nguyện của ta đã hoàn thành. Vạn sự không sợ nữa."

Cung Thập Thất không chút lưu tình trào phúng nàng: "Thì ra ngươi còn tự hiểu mình như thế, ngay cả chết cũng đã chuẩn bị tốt. Thì ra ngươi cũng biết đại nhân không có khả năng lúc nào cũng nhìn ngươi. Nếu Cung Đại muốn đối phó ngươi, ngươi cũng chỉ có một con đường chết."

Nam Tầm đột nhiên chống cằm đánh giá hắn, ở trong lòng hỏi Tiểu Bát: "Tên Cung Thập Thất này lo lắng cho ta như vậy, chắc không phải là thích ta rồi chứ?"

Tiểu Bát phát ra tiếng nôn mửa: "Ta biết có đôi khi ngươi rất tự luyến, nhưng không nghĩ tới ngươi đã tự luyến đến độ này rồi. Ngươi cho rằng ngươi là một thỏi bạc người gặp người thích hả?"

Nam Tầm:...

Nam Tầm bỗng dưng hỏi Cung Thập Thất: "Nếu ta đối đầu với Cung Đại, ngươi sẽ giúp hắn hay giúp ta?"

Không đợi Cung Thập Thất trả lời, nàng đã cười cười: "Ai ngươi cũng đừng giúp, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được rồi."

Ngay từ đầu Nam Tầm đã không nghĩ tới việc tránh trong điện không ra, bởi vì nàng biết hôm nay Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ triệu nàng tiến cung.

Quả nhiên, không bao lâu, vị đại thái giám bên người Hoàng Hậu nương nương đã tới.

Lần này trực tiếp khẩu dụ* triệu nàng vào cung ngồi trong chốc lát.

[*Lệnh nói bằng miệng]

Rõ ràng hôm qua vừa tính kế Nam Tầm, hôm nay vị đại thái giám này lại có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà dẫn nàng vào cung Hoàng Hậu.

Sau khi chào hỏi xong, Hoàng Hậu nương nương ban ghế cho nàng, chờ nàng vừa ngồi xuống liền bắt đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Diêu công chúa cũng ngồi một bên nghiêng mắt nhìn nàng.

"Bổn cung thấy sắc mặt Thập Cửu hồng nhuận, hồng quang tỏa sáng. Hôm qua có chuyện vui gì sao?" Hoàng Hậu nương nương biết rõ còn cố hỏi.

Nam Tầm toét miệng, nói: "Đối với thần nữ mà nói thì xác thật là đã xảy ra một chuyện vui cực lớn."

Diêu công chúa khẽ cười khanh khách: "Thật trùng hợp, hôm nay ta gặp Ngũ hoàng huynh, thấy nét mặt huynh ấy rất tiều tuỵ, vừa đúng ngược lại với Thập Cửu cô nương. Cũng không biết đêm qua đã bị yêu tinh nào hút khô thân mình rồi."

Nam Tầm cụp mắt, cười nhạt không nói.

Đôi mẹ con này vốn đổi biện pháp nhục nhã nàng, lại không ngờ được nàng vẫn ngồi không dao động, tâm trạng thoạt nhìn còn rất vui sướng.

Ngồi trong chốc lát, Nam Tầm liền cáo từ phải đi. Ánh mắt Diêu công chúa lập tức trầm trầm: "Thập Cửu cô nương, để bổn cung tiễn ngươi."

"Làm phiền công chúa." Nam Tâm hơi hành lễ, ngay cả một chút chối từ cũng chưa từng.

Đi được nửa đường, Diêu công chúa đột nhiên cho hạ nhân lui xuống, hất cằm mở miệng: "Quả là cái thứ rác rưởi, bổn cung còn tưởng ngươi sẽ khóc muốn sống muốn chết, không nghĩ tới ngươi ngược lại còn rất hưởng thụ. Cũng đúng thôi, Ngũ hoàng tử tuy không phải là hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng cũng là người mà đứa ti tiện như ngươi cả đời đều trèo cao không nổi. Nếu không có bổn cung giúp ngươi một phen, thì sao ngươi có thể bò lên giường Ngũ hoàng tử được?"

Nam Tầm thưởng thức sắc mặt khinh thường càn rỡ của nàng ta, bỗng hơi cười ra tiếng: "Diêu công chúa, ta thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi và Hoàng Hậu nương nương tính kế ta, ta có khả năng còn phải đợi rất lâu nữa mới có thể bò lên giường của Quốc sư đại nhân. Tối hôm qua, đại nhân hắn đuổi tới kịp lúc, sau đó...  À, làm giải dược cho ta."

Gương mặt tươi cười của Diêu công chúa chợt cứng lại, ngay sau đó như bị nứt da, cuối cùng chuyển thành dữ tợn mắng: "Tiện nhân này, nói bậy bạ gì đó? Quốc sư đại nhân? Chỉ bằng ngươi cũng dám mơ tưởng Quốc sư đại nhân?"

Nam Tầm lấy tay che miệng, cười đến phải gọi là đắc ý: "Sao thế? Diêu công chúa tự mình làm chuyện tốt mà quên nhanh vậy? Tối hôm qua ta đi đâu, trúng phải dược gì, Diêu công chúa hẳn là biết rất rõ nhỉ? Ta ấy hả, cùng đại nhân, chính ở trong tiểu điện ngươi chuẩn bị đó, điên loan đảo phượng, sung sướng tiêu dao, liều chết triền miên. Mãi đến khi trời sắp sáng, đại nhân mới ôm ta về."

Diêu công chúa đột nhiên trừng lớn mắt: "Sao có thể, chuyện này không có khả năng! Quốc sư đại nhân là trích tiên, từ trước đến nay luôn thanh tâm quả dục, sao có thể cùng tiện nhân ngươi làm chuyện này? Chuyện này không có khả năng! Ngươi đang lừa bổn cung, tiện nhân!"

Nam Tầm nhún nhún vai, học dáng vẻ của nàng ta mà cười khanh khách không ngừng: "Cho nên mới nói, ta phải cảm ơn Diêu công chúa nha. Nếu không nhờ người thả mị dược lợi hại như vậy vào trong điện, thì sao đại nhân có thể thuận thế mà thành toàn ta?"

"Ngươi nói năng bậy bạ! Ngũ hoàng tử cũng ở trong điện kia, nếu hắn không cùng ngươi làm chuyện đó, vì sao hắn không bị sao cả? Mị độc kia rất lợi hại, một khi đã hít vào miệng mũi, thì phải âm dương điều hoà mới có thể giải được độc tính!"

Nam Tầm ngẩn ra, thật là một nữ nhân độc ác!

Lúc ấy nếu Cung Mặc Nhiễm không đuổi đến kịp thì dù cho nàng có nhịn xuống không làm chuyện đó, cuối cùng cũng sẽ bị mị độc tra tấn đến chết.

Ánh mắt Nam Tầm đảo quanh, đột nhiên có vẻ rất ngạc nhiên mà thở dài: "Diêu công chúa, nếu không phải ngươi nói cho ta thì ta cũng đúng là không biết. Đại nhân rõ ràng có giải dược mị độc nhưng lại cam nguyện lấy thân thể để giải độc cho ta. Ui, trời ạ! Hay là đại nhân đã sớm có ý với ta nhưng vẫn đau khổ chịu đựng? Vừa lúc công chúa cấp cho hai người chúng ta một cơ hội tuyệt hảo như vậy, nên hắn mới thuận theo, cuối cùng cũng chịu thẳng thắn đối mặt với ta? Nếu là như vậy, ta thật đúng là phải cảm ơn công chúa đó nha ~"

"Ngươi, ngươi ngươi con tiện nhân này! Bổn cung giết ngươi ——" Khuôn mặt Diêu công chúa đã vặn vẹo đến cực điểm. Nàng ta hét lên một tiếng, giơ tay vung về phía Nam Tầm.

Nam Tầm lẳng lặng đứng bất động, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta.

Nhưng ngay sau đó, động tác của Diêu công chúa đột ngột dừng lại, bàn tay chuẩn bị vung ra thế nhưng đột nhiên quay ngược, hung hăng vả bốp một tiếng lên mặt chính mình.

Nàng ta dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn nữ nhân đang mỉm cười xem mình, lẩm bẩm: "Yêu nữ, ngươi là đồ yêu nữ!"

Độ cong khóe miệng Nam Tầm lớn hơn chút nữa: "Dù ta có là như vậy, thì chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm khó ta?"

Bình luận

Truyện đang đọc