MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm vội vàng rời tầm mắt.

Đồ, đồ lưu manh không biết xấu hổ này, lại dám làm trò dụ dỗ cô ngay trước mặt công chúng!

Tộc trưởng bộ lạc A Lạp Sơn đi ra, cả người đầy cảnh giác nhìn chằm chằm thủ lĩnh Tộc ăn thịt người.

A Mãng hơi nhếch khóe miệng: "Tộc trưởng A Lạp Sơn, tôi là tộc trưởng mới của Tộc ăn thịt người, nghe nói mọi người tới đây trao đổi đồ ăn cái mặc nên cũng muốn tới góp vui. Mọi người sẽ không từ chối chúng tôi tham gia chứ?"

Tộc trưởng mấy bộ lạc khác cùng trao đổi ánh mắt với nhau, tộc trưởng A Lạp Sơn hô lớn: "Nếu các người thực sự đến để trao đổi, vậy đương nhiên chúng tôi sẽ không từ chối. Nhưng nếu vì mục đích khác, vậy tất cả tộc nhân từ trên xuống dưới của chúng tôi, còn có những bộ lạc khác chắc chắn sẽ không tha cho Tộc ăn thịt người các người!"

A Mãng khẽ cười nhạt không bình luận gì thêm, chỉ hét to mấy anh em đằng sau nghênh ngang đi vào nơi đổi chác.

Đám dã nhân này vừa đi qua chỗ nào, mọi người đều tránh còn không kịp.

A Mãng giả vờ chọn nhặt một lúc, rồi mới dẫn theo hai ba mươi tên to con dừng trước mặt A Ngu và A Thạch.

A Ngu và A Thạch gồng hết cơ bắp, cảnh giác mà nhìn hắn.

Khóe miệng A Mãng vẫn cong lên cười có vẻ không hề có ý tốt, sau đó tay hắn chỉ vào Sơ Tuyết: "Tôi cảm thấy cô gái này không tồi, tình nguyện dùng hai mươi tấm da thú trường nhung* để đổi."

[*Da thú trường nhung: loại da thú có bộ lông dài và dày.]

Lời này vừa ra, toàn bộ hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt.

Nam Tầm cũng ngây ngẩn cả người. A Mãng đang làm cái lông gì? Hắn muốn mua bạn Sơ Tuyết?

Sau sự yên tĩnh là tiếng xôn xao.

Mọi người đều sợ ngây người.

Hai mươi tấm da thú trường nhung!

Một tấm da thú trường nhung là đủ cho một tộc nhân vượt qua mùa đông buốt giá, hai mươi tấm chính là hai mươi người!

Tuy rằng nơi giao dịch thường xuyên có người dùng đồ ăn và da thú để đổi phụ nữ, nhưng giá cả cao nhất chỉ là hai con thú hoang hơn hai trăm cân hoặc sáu tấm da thú có lông mà thôi.

Nghe nói Tộc ăn thịt người thiếu đàn bà, vài tên đàn ông cùng có chung một phụ nữ. Nhưng là chưa đến nỗi như vậy chứ, lại đồng ý dùng hai mươi tấm da thú, hơn nữa còn là da thú trường nhung chỉ vì đổi một cô gái!

A Ngu nghe được lời này, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, lạnh lùng thốt: "Những cô gái chúng tôi mang đến không bán."

A Mãng mất hứng, không khỏi liếc về hướng tộc trưởng A Lạp Sơn: "Tộc trưởng A Lạp Sơn, ông tới phân xử đi. Chuyện trao đổi này trong lòng mọi người đều rõ ràng, ngoài phụ nữ tộc A Lạp Sơn ở đây, phụ nữ do những bộ lạc khác mang đến đều dùng để trao đổi. Nhưng người này rõ ràng mang đến phụ nữ trao đổi, lại không đồng ý bán cho tôi, cho dù là hai mươi tấm da thú trường nhung cũng không chịu bán. Tộc trưởng, ông nói xem người này có phải đang coi thường Tộc ăn thịt người chúng tôi?"

Trán tộc trưởng A Lạp Sơn ứa ra mồ hôi lạnh, đối phương nói không sai. Hàng năm mỗi bộ lạc đến đều không mang theo phụ nữ, còn nếu là mang theo, vậy những cô gái đó nhất định là dùng để trao đổi. Nhưng A Ngu và A Thạch cũng đã nói trước, sẽ không đổi những cô gái bọn họ mang đến.

Vì vậy tộc trưởng bộ lạc A Lạp Sơn lập tức giải thích: "Bộ lạc của A Ngu cũng thiếu đàn bà, làm sao có thể bán được. Vừa nãy A Ngu còn mua từ bộ lạc A Lạp Sơn của tôi hai cô gái, cho nên bọn họ chỉ là ---"

A Mãng đột nhiên đâm mạnh cây giáo dài trong tay xuống để nó cắm thẳng trên đất đá, hắn dùng giọng điệu lạnh lùng cắt ngang lời đối phương: "Tộc trưởng A Lạp Sơn, có phải ông đang cấu kết với người mấy bộ lạc này cùng lừa phỉnh tôi? Tộc ăn thịt người chúng tôi tuy hung tàn một chút, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ bạc với phụ nữ. Tôi đều đã tình nguyện dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi một cô gái, các người vẫn chưa thấy đủ?"

Tộc trưởng A Lạp Sơn cuống lên, vội nói: "Cậu xem như vậy có được không, bộ lạc A Lạp Sơn chúng tôi có không ít cô gái xinh đẹp, tuyệt đối không thua gì cô gái này. Cậu có thể ---"

"Không được! Tôi vừa ý cô gái này!" A Mãng nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Hai mắt A Thạch như muốn phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mi đừng quá đáng! Sơ Tuyết là người phụ nữ của A Ngu, làm sao có thể bán lại cho mi?"

A Mãng thờ ơ nhún nhún vai: "Các anh em của tôi sẽ không để ý. Dù sao đàn bà đối với Tộc ăn thịt người chúng tôi mà nói quá quý giá, không cho phép chúng tôi chọn nhặt."

Các anh em...

Sắc mặt Sơ Tuyết tái xanh, nắm chặt tay A Ngu trong vô thức.

Tên dã nhân này thực sự quá đáng giận.

A Ngu cũng nắm chặt tay cô nàng ngầm an ủi, sau đó đáp bằng giọng cực lạnh: "Tôi nói rồi, Sơ Tuyết đã là người phụ nữ của tôi. Tôi không thể đưa cô ấy cho các người. Nếu các người vẫn luôn đeo bám không dứt, chúng tôi sẽ hoài nghi Tộc ăn thịt người các người đang cố ý khiêu khích."

Những người ở bộ lạc khác nghe xong lời này đều cảnh giác lên. Những bộ lạc bình thường đến trao đổi nhiều lắm chỉ phái bảy, tám người đến, nhưng như Tộc ăn thịt người lại kéo theo tận hai, bai mươi người, trong tay mỗi người đều cầm cây giáo dài đầu đá, rõ ràng là tới gây sự!

Bọn họ biết mà, sao Tộc ăn thịt người có thể hào phóng tình nguyện dùng hai mươi tấm da thú trường nhung để đổi, nói bọn họ đi cướp còn đáng tin hơn.

Ngay thời điểm bầu không khí giằng co không xong, A Mãng chợt làm vẻ mặt rất miễn cưỡng, ánh mắt cuối cùng dời đi từ trên người Sơ Tuyết, rơi trên người Nam Tầm.

"Được rồi được rồi, tôi không biết bộ lạc các người chú ý điều này. Nếu cô gái tôi nhìn trúng đã có đàn ông, vậy tôi đổi người khác là được rồi. Vậy cô này đi!"

Ngón tay A Mãng xoay nhẹ một cái, giống như tuỳ ý rơi trên người Nam Tầm, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía cô lập tức trở nên vô cùng nóng bỏng trần trụi.

Nam Tầm đã sớm nhìn ra con hổ răng kiếm lưu manh này đang chơi trò gì, cô phải thán phục với người tối cổ cũng có trí tuệ đến vậy, còn biết dùng mưu kế.

Từ chối lần đầu, anh có lý do đầy đủ, tôi có thể thông cảm. Nhưng nếu là từ chối lần nữa thì sao, vậy thì không thể nói được.

Mấy người A Ngu, A Thạch, còn có Sơ Tuyết mộng bức, những người khác cũng đều mộng bức.

Ở lúc bọn họ đã nhận định Tộc ăn thịt người là chuyên đến để gây sự, đối phương lại sửa miệng dễ như trở bàn tay.

Sắc mặt A Thạch tái xanh, túm Nam Tầm ra phía sau mình, cả giận nói: "Em gái tôi càng không thể đổi! Em ấy là con gái tộc trưởng chúng tôi!"

Phụ nữ trong bộ lạc có thể đem ra trao đổi, nhưng người này tuyệt đối không thể là con gái tộc trưởng. Nếu cầm con gái tộc trưởng ra giao dịch, vậy chính là một sỉ nhục đối với bộ lạc đó.

Lần này, ngay cả tộc trưởng A Lạp Sơn cũng không biết nên làm sao bây giờ. Theo lý thuyết Tộc ăn thịt người đã nhượng bộ, vì dựa theo tính cách tàn bạo của bọn họ, có thể bình tĩnh hòa nhã mà trao đổi như thế đã rất khó được. Nhưng cố tình một cô gái khác lại là con gái tộc trưởng một bộ lạc.

Mấy dã nhân Tộc ăn thịt người đã bắt đầu ồn ào, cả đám đứng phía sau A Mãng đều dần chuyển vẻ mặt dữ tợn, bọn họ cảm thấy đối phương là đang khiêu khích.

Hai mươi tấm da thú trường nhung cũng không thể đổi được một cô gái là kiều quý đến nỗi nào? Dù là hai con gái tộc trưởng cũng đủ để đổi.

Người ở bộ lạc khác cũng không muốn khai chiến với Tộc ăn thịt người, đặc biệt là chủ nhà - bộ lạc A Lạp Sơn, bởi đại bản doanh của bọn họ ở nơi đây, mà Tộc ăn thịt người giết lên thì cũng mặc kệ già trẻ.

Mọi người đưa mắt đến trên người A Khê theo bản năng. Cô gái này quả thật rất đẹp, trông khỏe mạnh hơn nhiều cô gái nhỏ gầy vừa nãy. Mâu thuẫn rõ ràng mở ra xung quanh cô, vậy mà lúc này cô lại hết sức bình tĩnh, cứ như chuyện mọi người đang tranh luận không hề liên quan đến mình.

Ánh mắt A Mãng cũng dính chặt trên người cô, làm sao cũng không dời đi được, trong con ngươi tràn đầy dã tính như xẹt qua vẻ tình thế bắt buộc.

Cô gái A Mãng hắn vừa ý, mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải đoạt được. Nếu như hai mươi tấm da thú trường nhung đều không đổi được, vậy thì.... Cướp.

Bình luận

Truyện đang đọc