MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Padu

Nam Tầm vừa chạy vừa nói: "Nương con ơi, con gái người khó khăn lắm mới thích một ca nhi. Người tha con đi, con đã nhìn con rể tương lai cho người rồi, có thể sinh. Sau này khẳng định sẽ sinh cho Tiếu phủ ta thêm mười cháu trai mập mạp ——"

"Tiếu Dao, ngươi còn chạy nữa, lão nương sẽ đánh gãy chân chó nhà ngươi ——"

"Không chạy thì chân con mới gãy đó!"

Thái Thương nhìn hai kẻ dở hơi nhảy nhót lung tung trong phủ, thấy dở khóc dở cười. Phỏng chừng ai cũng không tưởng tượng được, Tiếu đại nhân Tiếu Hồng ngày thường lịch sự văn nhã trên triều lại bị con gái mình chọc cho tức đến nổi trận lôi đình thế này.

Ai ~ Chỉ là lần này Tiếu Dao xác thật hơi quá phận. Tuy rằng lúc trước Tiếu Hồng cũng chịu rất nhiều áp lực để cưới con nhà phú thương là ông đây, nhưng thương nhân cũng coi như lương dân. Ca nhi hoa lâu thì thật là... Sao Dao Dao hết lần này đến lần khác cứ thua trong tay những kẻ thế này đây. Có thể khiến Dao Dao làm tới mức này, xem ra Ánh Hàn của Túy Hương Các còn lợi hại hơn Thu Song kia nhiều.

Chờ hai nương con Tiếu Hồng, Tiếu Dao có thể an ổn ngồi xuống nói chuyện thì đã là một canh giờ* sau.

[*Một canh giờ = hai tiếng.]

Hai người vây quanh cái bàn, mỗi người một đầu, Thái Thương ngồi giữa, đề phòng hai người một lời không hợp lại đánh tiếp. Nam Tầm cầm quạt phẩy phẩy cho mình, thuận tiện quạt vài cái cho lão nương: "Người xem đi mẫu thân đại nhân, con cầm cái quạt cũng nghĩ quạt cho người. Con gái người thật hiếu thuận biết bao."

"Ta nhổ vào! Nếu ngươi hiếu thuận thật thì đã không ra ngoài mất mặt xấu hổ. Chờ đến sáng mai thôi, phỏng chừng cả hoàng thành đều biết con gái Tiếu Hồng ta thích một ca nhi hoa lâu, thậm chí ồn ào muốn cưới vào cửa làm chính phu. Ngươi bảo ta phải để cái mặt già này ở đâu?" Tiếu Hồng đập rầm cái bàn, Nam Tầm nghe thôi cũng thấy đau.

Thái THương vội cầm tay bà thổi thổi: "Thê chủ, có gì ta từ từ nói, Dao Dao sẽ hiểu mà." Sau đó âm thầm đánh mắt cho Tiếu Dao.

Nam Tầm cười hì hì: "Nương, cái gì mà mặt già chứ. Gương mặt này của người còn non mượt thế này, bằng không sao con gái người đẹp vậy được? Nương, con thật sự rất thích Ánh Hàn, chàng không giống mấy ca nhi hồ ly tinh trong tưởng tượng của người đâu. Cùng lắm là vẻ ngoài hơi bắt mắt, chứ tính cách hắn cực kỳ đơn thuần thẳng thắn."

Tiếu Hồng cả giận: "Tính cách đơn thuần thẳng thắn? Sao ta có thể sinh ra đồ ngu như ngươi! Ca nhi ra từ nơi đó thì có mấy đứa đơn thuần?"

Thái Thương cũng ngồi bên ấm giọng khuyên nhủ: "Dao Dao, lần này cha không thể đứng bên con được. Con phải tin là nương và cha đều suy nghĩ cho con."

Nam Tầm không nói hai lời, đi thẳng về thư phòng mình, móc ra một xấp giấy rồi lật đến tờ cuối cùng, chỉ vào hai chữ ký qua loa trên đó: "Thấy không mẫu thân đại nhân, trên đây có chữ ký hai ta. Đã nói không can thiệp cuộc sống cá nhân rồi, nếu trái ước định, người sẽ phải vẽ rùa đen lên mặt, sau đó đi vòng vòng cái hoàng thành."

Tiếu Hồng đứng phắt dậy: "Được lắm con nhãi, đã sớm tính kỹ rồi ha. Lão nương đánh chết ngươi!" Tức khắc giơ gậy vung về phía Nam Tầm.

Nam Tầm sao có thể để bà đánh, lòng bàn chân chạy như được bôi dầu, vừa chạy vừa nói: "Tiếu đại nhân, lúc trước đã nói rồi mà, hiệp nghị cũng ký rồi, người không thể đổi ý đâu!"

"Nếu lão nương biết ngươi đánh chủ ý này, có chết cũng không ký cái hiệp nghị đó!"

Nam Tầm hô to suốt cả quãng đường: "Tiếu đại nhân Tiếu Hồng nói không giữ lời, là đồ tiểu nhân ——"

Tiếu Hồng rống to: "Tiếu Dao, hôm nay lão nương phải nói cho ngươi biết, cho dù vẽ rùa đen đi quanh hoàng thành, lão nương cũng không đồng ý ngươi cưới một ca nhi hoa lâu vào cửa ——"

"Bùm bùm", Tiếu phủ lại một trận gà bay chó sủa.

Thái Thương:...

***

Chờ ầm ĩ đủ rồi, lại qua nửa canh giờ nữa.

Hai nương con về phòng, Nam Tầm đóng sầm cửa, sau đó hai chân khụm lại, thế mà quỳ "cộp" xuống trước mặt Tiếu Hồng. Đương nhiên, nàng đã sớm có dự kiến, đã buộc thêm hai cái đệm vào đầu gối, như vậy quỳ xuống cũng không đau.

Vừa rồi Tiếu Hồng đuổi theo con nhãi này mệt muốn chết rồi, hiện giờ còn đang thở phì phò. Thấy con gái đột nhiên quỳ xuống, bà không khỏi ngẩn ra, trợn tròn mắt.

Nam Tầm vẻ mặt thành khẩn, nói: "Nương, cha, con gái chưa bao giờ nghiêm túc cầu xin cha nương chuyện gì. Chỉ có một chuyện này mà thôi. Con thật sự rất thích Ánh Hàn, đời này không phải chàng con không cưới."

Hốc mắt Thái Thương đỏ lên: "Dao Dao, lần trước với Thu Song Phương Mãn Các kia con cũng thế, nhưng cuối cùng thì sao? Thu Song kia còn không phải theo người khác rồi ư. Ca nhi hoa lâu đều vô tâm vậy đấy, con đừng để họ lừa nữa. Lần sau cha tìm cho con một ca nhi còn xinh đẹp hơn Ánh Hàn nhé, đừng làm loạn nữa được không?"

"Lần này không giống!" Nam Tầm nhìn Tiếu Hồng và Thái Thương, nghiêm mặt nói: "Con biết, hiện giờ con là nỗi sỉ nhục của hai người, nhưng con hứa về sau con nhất định sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của cha nương. Nương, người yêu cha con như vậy, con gái tin rằng người nhất định hiểu được suy nghĩ của con lúc này. Mặc cho Ánh Hàn cao quý hay đê tiện, con chỉ yêu mình chàng."

Thái Thương nhìn thê chủ bên cạnh, nhịn không được che mặt khóc nghẹn ngào.

Ông chưa bao giờ thấy Tiếu Dao nghiêm túc như vậy, đứa nhỏ này dường như trưởng thành thật rồi.

Thế nhưng Tiếu Dao hẵng còn trẻ, chờ nó già rồi, thật sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay sao?

Mặt mũi Tiếu phủ dù sao cũng không bằng hạnh phúc con gái. Ông trước nay quan tâm không phải mặt mũi Tiếu phủ, mà là Dao Dao. Ngoài miệng Tiếu Hồng bảo Dao Dao làm bà mất mặt, nhưng thật ra bà cũng giống mình thôi, chỉ quan tâm mỗi đứa con gái này.

Bọn họ sợ nó bị tổn thương, sợ nó bị lừa.

Tiếu Hồng trầm mặc thật lâu. Bà đánh giá con gái trước mặt, cuối cùng vẫn chỉ thở một tiếng thật dài: "Tiếu Dao, chỉ mong ngày sau con không hối hận."

Nam Tầm vui vẻ: "Nương, vậy là người đồng ý rồi?"

Tiếu Hồng nghiêm nghị nói: "Ca nhi kia dù thế nào cũng không thể ở Túy Hương Các mãi được."

Nam Tầm hoàn toàn ngơ ngẩn: "Nương, ý người là..."

Tiếu Hồng mất tự nhiên "khụ" một tiếng: "Con đi chuộc hắn ra, hắn có thể làm người hầu trong phủ trước. Không biết, năm ngàn lượng có đủ không?"

"Nương, người... Cảm ơn nương!" Mắt Nam Tầm sáng quắc nhìn bà.

Bọn họ thật sự rất thương Tiếu Dao.

Tiếu Hồng nhớ tới gì đó, thình lình quay ngoắt giọng: "Nhưng mà Tiếu Dao, lão nương cảnh cáo ngươi, cho người vào phủ là vì không muốn con rể tương lai của Tiếu phủ cứ xuất đầu lộ diện ở nơi như thế. Nếu ngươi vì hắn phân tâm, ta sẽ lập tức trục xuất hắn đến biệt viện!"

Nam Tầm vội đáp: "Yên tâm đi nương, mỗi ngày nhìn chàng chỉ tiếp thêm động lực cho con. Nương, cha, hai người chờ xem, thi Hội sang năm con lấy cho cha nương vị trí ba tên đầu bảng!"

Nói xong liền ôm chặt nương nàng, thò tới hôn chụt một cái lên mặt, sau đó chạy biến nhanh như chớp.

"Nương, con cho người đi dọn phòng ——"

Tiếu Hồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kết quả nhìn thấy hai cái đệm lót gối rơi trên đất, mặt nháy mắt đen lại, hét lớn: "Tiếu Dao, thứ nha đầu thúi nhà ngươi ——"

Bình luận

Truyện đang đọc