MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Hai người một trước một sau nối đuôi nhau đi qua khu vực các tù nhân khác đang tranh đoạt sân bóng rổ.

Nam Tầm tò mò nhìn ngó vào trong, phát hiện vây quanh sân bóng rổ là một tốp người, thanh âm ồn ào từ bên trong truyền ra, cũng không giống thanh âm cãi nhau lắm.

Nam Tầm vốn dĩ muốn tới xem, nhưng nhìn nhìn vị Tôn phật gia đi phía trước lại quyết định đánh mắt đi thẳng, tiếp tục đuổi theo Diêm La Vương.

Bởi vì phía trên mạnh mẽ đề xướng xanh hoá thành phố nên dù là ngục giam nhưng diện tích cỏ xanh vẫn rất lớn. Đi qua sân bóng rổ, tít ở phía Tây Nam của nhà xưởng có một vùng cách biệt, ở đây không chỉ cỏ cây xanh mượt mà còn có cả núi non chập chùng, sườn núi có rất nhiều cây cổ thụ râm mát, xanh um tươi tốt, phủ một bóng lớn lên cỏ cây phía dưới.

Nghe nói mấy cây cổ thụ ở đây có lịch sử rất lâu đời, thời điểm khi thành phố xây dựng trại giam Hoàn Mỹ này còn cố ý bảo lưu lại nơi đây.

Diêm La tìm một chỗ thấp bên sườn núi, thả người ôm hai gối ngồi xuống.

Hắn chọn địa điểm rất chuẩn, vừa vặn ở dốc núi, người bên ngoài nhìn không tới, khuôn mặt tuấn tú chuẩn xác nằm ở chỗ bóng râm đại thụ, thân người phía dưới lại vừa vặn rơi ở bên ngoài ánh nắng mặt trời, vừa không gây trở ngại hắn ngủ cũng chẳng trở ngại hắn phơi nắng.

Nam Tầm yên lặng nhìn người nào đó an nhàn nằm phía dưới: "...."

Nam Tầm tìm một vị trí bên cạnh Diêm La ngồi xuống, thả lỏng hai chân, một chân song song để cạnh chân Diêm La, một chân hơi cong lên, cằm gác lên đầu gối, đôi mắt đen láy cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người đang ngủ bên cạnh.

Bỗng dưng, hàng mi cong vút của Diêm La hơi hơi động, đôi mắt quyến rũ đột ngột mở ra, dung nhập vào đối mắt đen láy đối diện.

" Đẹp không?" Diêm La đột ngột hỏi một câu, khoé miệng hơi nhếch lên, gợi lên một tia mị hoặc trêu đùa.

Nam Tầm chớp chớp mắt, không hề có tý quẫn bách hay chột dạ nào, ngược lại còn tủm tỉm cười nói:" Đặc biệt soái, đặc biệt có mị lực, em chính là hy vọng tương lai có thể trở thành người như ca."

Diêm La khẽ nhíu đôi mày kiếm, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ trầm ấm, cộng hưởng cùng tiếng côn trùng xung quanh tạo thành một bản violon ấm áp.

" Tiểu nịnh hót." Diêm La bất giác cong khoé môi, nhỏ giọng sủng nịnh trách mắng, nhưng thanh âm phát ra rất nhỏ, nghe được thực không dễ dàng.

Nhưng Nam Tầm thính lực tốt, nghe được rõ ràng lời nói của Diêm La, vội vàng đáp trả:" Là thật đó ca, lần đầu tiên khi nhìn thấy anh em đã rất ngạc nhiên nghĩ thầm: người này là ai a? Bộ dạng thật soái, là minh tinh sao? Nhưng sau khi tiếp xúc em mới phát hiện ra rằng, anh sinh ra đã khí chất ngời ngời thế rồi, ca, nếu anh không đi làm minh tinh thì thật có lỗi với thân thể mình nha."

Đôi mắt khép hờ của Diêm La khẽ chuyển, nghiêng nghiêng đầu, bất giác nhìn chằm chằm vào Nam Tầm, cười hỏi:" Thân thể? Thân thể ta làm sao?"

Nam Tầm lập tức gạt cần chân số nịnh hót của mình:" Lưng rộng, mông cong, eo hẹp, bất kể là nhan sắc hay vóc dáng đều là cực phẩm chứ sao, không chỉ đánh nhau giỏi mà còn biết hàn bản mạch điện, ca, em đặc biệt ngưỡng mộ anh, chờ về sau em lớn bằng anh, em cũng muốn trở thành người như anh vậy."

Diêm La liếc liếc nhìn nhóc con ba hoa bên cạnh, đôi mắt Tô Mặc Bạch rất đẹp, vừa đen vừa sáng, dường như những nơi râm mát xung quanh đều bị ánh mắt ngưỡng mộ nóng rực của cô đốt cháy.

Diêm La không phải chưa từng thấy qua đàn em tôn thờ sùng bái anh như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy Tô Mặc Bạch này có gì đó rất đặc biệt.

Nếu là người khác nói lời này, hắn sẽ chẳng thèm để tâm, thậm chí có khả năng còn cảm thấy đối phương quá mức chân chó, nhưng khi nhóc con Tô Mặc Bạch nói ra lời này, đôi mắt lấp lánh sáng bừng, hắn liền cảm thấy nhóc con này đặc biệt trân thành, mà những câu chân chó phát ra từ miệng cậu ta cũng không làm người khác chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất hưởng thụ.

Diêm La vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình,:" Tới đây Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện tâm sự."

" Ca, anh không có ngủ sao? Có phải là do em quấy rầy? Nếu vậy em liền ngồi yên một bên, anh cứ yên tâm ngủ đi, đợi chút có còi em sẽ gọi anh dậy."

Diêm La liếc nhìn Nam Tầm một cái:" Lại đây."

Hai từ nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn uy lực không cho phép chối từ.

Nam Tầm nga một tiếng rồi thập phần nghe lời nằm xuống bên cạnh Diêm La, cùng hắn vai sóng vai cùng nằm trên cỏ.

Gương mắt nhìn lên cao, ẩn sau tán cổ thụ là mảnh trời xanh thẳm, điểm xuyến từng đám mây trắng như kẹo bông gòn, mấy chú chim nhỏ bay xẹt qua, lưu lại một chuỗi bản nhạc êm tai.

Diêm La bên cạnh đột nhiên quay mặt nhìn sang Nam Tầm, nhóc con này đang nhìn trời phát ngốc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?

Diêm La hỏi Nam Tầm:" Tiểu Bạch, về sau ra ngoài có tính toán gì chưa?"

Nam Tầm ngẩn ngơ, cười khổ nói:" Ca, anh quên rồi sao, em đã không có còn cái gì gọi là tương lại, cả đời đều định sẵn là sẽ ở đây, dù có biểu hiện tốt đẹp hơn nữa thì sao chứ, tích được mười năm, hai mươi năm, nhưng có cơ hội ra ngoài sao?"

" Nhưng nếu có thể ra ngoài, Tiểu Bạch, cậu muốn làm gì?"

Nam Tầm cũng quay đầu nhìn thẳng hắn, đối diện với cặp mắt âm u sâu thẳm như muốn đem cô hút vào của Diêm La.

Nam Tầm bỏ qua ánh mắt nhìn chằm chằm mình, có chút mất mát nói:" Nếu thật sự có thể ra ngoài, đại học chắc cũng không thể tiếp tục, chuyện em ngồi tù chắc hẳn cũng đã truyền khắp quê nhà, về nhà trồng trọt cũng không phải biện pháp, cho nên, em đại khái sẽ đem nhà cũ bán đi rồi tìm một nơi không có ai quen biết mà sinh sống, mua một căn nhà nhỏ rồi sống cô độc nốt cuộc đời còn lại."

Diêm La nghe xong lời này, ánh mắt khẽ chớp mấy cái,:" Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ đến tuổi dưỡng lão rồi sao?"

Nam Tầm không cao hứng:" Cái này không phải anh dụ em nói sao, nói xong còn giễu cợt người ta."

Nói xong liền quay lưng về phía Diêm La.

" Giận rồi sao Tiểu Bạch?"

" Cậu tính tình thật giống mấy cô nhóc con nha, nói giận dỗi liền giận dỗi."

Nam Tầm thầm nghĩ: Mẹ nó, ta chính là con gái hàng thật giá thật được không hả!

Thân hình đàn ông nhưng tâm hồn cô vẫn là cô nương mỏng manh yếu ớt đó.

Diêm La chọc chọc eo Nam Tầm.

Thân mình Nam Tầm lập tức rụt lại.

" Tiểu Bạch, cậu cự nhiên sợ nhột?" Diêm La như phát hiện ra thú vui mới, nhịn không được lại duỗi tay chọc chọc Nam Tầm hai cái nữa.

Nam Tầm bị chọc đến nhảy dựng lên, buồn bực nhăn mặt:" Ca."

Diêm La khoái chí cười to, sung sướng cực kỳ.

Hắn sao không sớm một chút gặp được nhóc con này nha, khẳng định về sau sinh hoạt nhất định sẽ không nhàm chán.

" Vừa rồi không phải còn nói muốn trở thành người của ta sao? Cậu nếu như lén lút chạy tới một chỗ dưỡng già, vậy làm sao trở thành người của ta đây?"

Nam Tầm thở dài:" Ây, đấy là dự định, dự định a, dự định cùng làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em hiện tại đã như vậy thì còn nói gì đến ra ngoài."

Diêm La nghe xong lời này thì đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Môi Diêm La hơi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng từ xa đột nhiên truyền đến tiếng còi của cảnh ngục.

Nam Tầm vốn tưởng là tiếng còi thông báo kết thúc giờ nghỉ ngơi, nhưng nhìn lại thời gian thì lại cảm thấy không đúng, tiếng còi này thập phần dồn dập, nghe rất gấp gáp.

Diêm La nhanh chóng đứng dậy, tiện tay kéo nhóc con bên dưới đứng dậy để đi tập trung.

" Ca, từ từ đã." Nam Tầm đem cánh tay kéo tay mình gỡ ra, sau đó chuyển tới trên người Diêm La, đem mấy cọng cỏ sau lưng hắn nhẹ nhàng phủi xuống.

" Ca, trên mông còn có một ít, anh tự mình xoay hai vòng liền có thể sạch sẽ a." Nam Tầm nghiêm trang kiến nghị nói.

——————————————————

Phúc lợi đêm trung thu!❤️

Công tử: Mình sẽ trả lời 5 câu hỏi của các bạn về truyện, 5 bạn cmt nhanh nhất nhé. Mại zô =)))

Bình luận

Truyện đang đọc