MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Đờ mờ, nó đã nói mà, vừa rồi Nam Tầm đang giết người đỏ mắt sao lại không giết thêm vài tên nữa. Dù không giết, nhưng đánh nửa sống nửa chết cũng được nha. Kết quả nàng thu tay ngay lập tức, một chút ý định thừa thắng xông lên cũng không có.

"Thân ái, ngươi không lừa ta thật chứ? Mắt mù tai điếc? Vậy chẳng phải cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được sao? Nếu không phải tiếng của gia truyền thẳng vào đầu ngươi, chẳng phải là đến tiếng của gia ngươi cũng không nghe được?"

Nam Tầm trầm giọng nói: "Không lừa ngươi, vừa rồi ta cũng giật mình. May là ta thông minh, kịp thời lừa bọn chúng cút đi. Bằng không để bị phát hiện thì ta xong đời rồi."

Trong năm thức, thính giác cùng thị giác của nàng đã mất, chỉ còn lại vị giác, khứu giác và xúc giác.

Chính là thời điểm sau khi giết Cung Đại không lâu, trước mắt Nam Tầm đột nhiên tối sầm không nhìn thấy bất kì thứ gì nữa, thính giác cũng suy yếu kịch liệt.

Tiểu Bát suy nghĩ: "Ta hiểu rồi, mẹ nó ngươi vừa rồi dùng sức quá mạnh đó. Ta từng nói với ngươi là che chắn đau đớn nhiều thì năm thức sẽ bị ảnh hưởng đúng không? Lúc nãy ngươi vừa dùng sức, tất cả ám tật đều đồng loạt phát tác rồi."

Nam Tầm mím môi nói: "Ta không hối hận. Cho dù có mù có điếc ta cũng phải giết chết Cung Đại."

Tiểu Bát thở dài: "Ta không bắt ngươi hối hận. Chỉ là giờ thì tốt rồi, ngươi biến thành người mù kẻ điếc, sau này còn công lược đại Boss cái quái gì nữa. Đường dài như vậy, rừng núi thì hoang vắng, ngươi một người vừa mù vừa điếc cho dù có bò cũng không bò về được."

Nam Tầm so với nó thì lạc quan hơn, thản nhiên nói: "Tuy rằng ta mù ta điếc, nhưng không phải ta còn Tiểu Bát ngươi sao."

Tiểu Bát không hiểu sao được giao trọng trách:...

***

Một khắc sau, người mù Nam Tầm sờ soạng đi về phía trước, trong đầu vang lên tiếng Tiểu Bát blah blah không ngừng: "Hơn hai bước phía trước có một cây đại thụ, dưới chân có hố nhỏ. Ngươi chú ý, đúng đúng, chính là như vậy. Tiếp tục đi về phía trước, để ý cục đá dưới chân, lại bước một bước nữa có sườn núi nhỏ..."

Tiểu Bát sắp khóc. Nó phải làm hướng dẫn viên một giây không ngừng như thế rất mệt, rất mệt nha. Nó ở trong không gian truyền âm cho Nam Tầm mẹ nó cũng hao phí tinh thần lực mà. Tuy rằng một hai câu cũng không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại nha, cứ tiếp tục như vậy nữa, nó chắc chắn sẽ bị Nam Tầm làm cho mệt chết.

Cũng không biết đã đi bao lâu, trong đầu Nam Tầm đột nhiên vang lên tiếng hoan hô của Tiểu Bát: "Nam Tầm Nam Tầm, phía trước có người tới! Wow wow, còn có một chiếc xe ngựa."

Nói đến đây, âm điệu nó biến đổi, sợ hãi kêu lên: "Đờ mờ nam nhân này!"

Nam Tầm lập tức hỏi: "Người này làm sao? Không phải là sơn tặc chứ? Xong rồi xong rồi, tỷ đẹp như thiên tiên. Nếu gặp phải sơn tặc thì trăm phần trăm sẽ bị bắt về làm áp trại phu nhân!"

Tiểu Bát "ha hả" một tiếng: "Ngươi nghĩ nhiều rồi." Tạm dừng một chút, nó mới nói tiếp: "Là một đại soái ca, chỉ là... Thôi, chúng ta giải quyết khó khăn trước mắt đã."

Nam Tầm vội vàng lau vết máu trên mặt, sau đó đứng im tại chỗ chờ người nọ lại đây.

Tuy rằng mắt mù tai điếc nhưng nàng vẫn cảm giác được không khí trước mặt đang dao động. Người nọ có vẻ đang vẫy vẫy tay trước mặt nàng như muốn thử xem nàng có mù thật hay không.

Nam Tầm hỏi Tiểu Bát: "Ngươi xem xem tướng mạo hắn là người tốt hay xấu vậy? Tin được không?"

Tiểu Bát ậm ừ: "... Hẳn cũng có thể tính là người tốt."

Sau đó Nam Tầm liền bày ra vẻ mặt tự cho là hiền lành nhất, dùng giọng nhỏ nhẹ nói: "Chào vị công tử này, có thể cho ta ở nhờ chỗ ngài mấy ngày không? Hoặc là công tử cho ta mượn một ít ngân lượng, ta tự tìm khách điếm vào ở cũng được. Sau này ta chắc chắn sẽ trả lại cho công tử gấp bội."

Nói xong những lời này, Nam Tầm lập tức hỏi Tiểu Bát: "Hắn phản ứng thế nào? Nói cái gì?"

Tiểu Bát: "Hắn đang cau mày nhìn ngươi, giống như không rõ một đại mỹ nhân thế này sao lại vừa điếc vừa mù. Đừng lo lắng ha, người này chắc chắn sẽ mang ngươi đi."

Tiểu Bát vừa dứt lời, Nam Tầm liền cảm giác có người giữ lấy cánh tay nàng. Đối phương hẳn là một thân sĩ quý tộc, bởi vì hắn chỉ kéo tay áo nàng.

Nam Tầm được hắn mang lên một chiếc xe ngựa. Nàng duỗi tay sờ sờ, có thể cảm giác được xe ngựa này vô cùng rộng lớn, đệm bên trong cũng mềm như bông, ngồi rất thoải mái.

"Tiểu Bát, có phải người này vẫn luôn nhìn chằm chằm ta không đấy? Ánh mắt của hắn quá trần trụi, cho dù ta có mù cũng có thể cảm nhận được."

Tiểu Bát "khụ" một tiếng: "Bởi vì trông ngươi đẹp quá đó, mỹ nhân ai lại không muốn nhìn nhiều vài lần nha."

Khi trước mặt đều tối đen như đang nhắm mắt thì cơn buồn ngủ sẽ đến rất mau. Nam Tầm ngáp một cái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trước khi ngủ còn dặn Tiểu Bát một câu: "Chờ xe ngựa vào thành thì ngươi nói với ta một tiếng ha."

***

Lúc Nam Tầm tỉnh lại, nàng đang nằm trên một chiếc giường. Vị công tử lúc trước hình như đang ngồi bên cạnh, trong phòng hẳn là còn người khác nữa.

Đột nhiên, người nọ cầm lấy tay nàng.

Nam Tầm hoảng sợ rụt tay lại theo bản năng.

Người nọ nắm chặt nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an. Sau đó mở tay nàng ra, viết vào lòng bàn tay: Đừng sợ, là khám bệnh.

Ngay sau đó xúc cảm liền thay đổi. Một bàn tay khô khốc già nua vén mí mắt nàng lên xem xét, chỉ chốc lát sau lại nhéo lỗ tai nàng nhìn nhìn.

Sau khi hai người nói gì đó, vị công tử kia lại nâng tay Nam Tầm lên viết: Châm cứu, chớ lộn xộn.

Nam Tầm vội vàng gật đầu: "Cảm ơn công tử, chờ người nhà ta tới đón, chúng ta nhất định sẽ tạ ơn ngươi một số tiền lớn."

Tiểu Bát "chậc" một tiếng: "Mặt hắn bỗng dưng đen thui, hắn không thích nghe lời này."

Nam Tầm nhăn nhăn mày, không nói gì nữa. Vị đại phu kia đã bắt đầu ghim châm lên đầu nàng.

Chờ châm cứu kết thúc, hai người đều rời, Nam Tầm mới nhịn không được hỏi Tiểu Bát: "Giúp ta nhìn xem đại Boss đã tỉnh chưa. Bây giờ ít nhất cũng qua ba canh rồi, chắc đã hết hôn mê rồi nhỉ."

Tiểu Bát nói từ từ, bỗng nhiên ở một khắc nào đó, nó tru lên thật to: "Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Đại Boss nổi trận lôi đình, bộ dáng từ trước đến nay chưa từng thấy, một lời không hợp liền dùng Phệ Tâm cổ cùng Thực Não cổ. Bị hạ đồng thời hai loại cổ, tất cả đệ tử đều lăn lộn trên đất, đau đến kêu trời kêu đất."

Nam Tầm khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không bị sao là tốt rồi.

***

Lúc này Mặc Nhiễm Đường xác thật là như lời Tiểu Bát nói, đã biến thành địa ngục của đám đệ tử.

Nam tử một thân bạch y mặt không biểu cảm đứng giữa sân, nhìn các đệ tử Mặc Nhiễm Đường bị Phệ Tâm cổ cùng Thực Não cổ tra tấn đau đớn đến muốn chết.

Cung Lục bò về phía hắn dập đầu: "Đại nhân, Cung Lục cũng không tán đồng xử quyết Thập Cửu, nhưng uy tín của đệ tử không bằng Cung Đại, không có cách nào ngăn cản. Đại nhân vừa tỉnh đệ tử liền bẩm báo chuyện này với đại nhân, cầu xin đại nhân xem xét điểm này mà tha cho Cung Lục!"

Cung Mặc Nhiễm dùng một chân đá văng hắn, lạnh lùng thốt: "Ngươi thật sự là không cách nào ngăn cản, hay là không muốn ngăn cản?"

Cung Lục nghe được lời này, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn không tiếp tục xin tha nữa, chỉ nhịn đau quỳ trên mặt đất.

"Các ngươi thật cho rằng được bổn tọa dạy cho chút vu thuật là có thể khoa tay múa chân với bổn tọa? Chỉ là một đám nô bộc mà thôi, nữ nhân của bổn tọa cũng dám động. Tìm chết!"

Bình luận

Truyện đang đọc