MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm nghĩ như thế liền làm như thế, cô nhảy bật lên người A Mãng, ôm lấy đầu hắn, cắn mạnh mấy cái trên đôi môi mỏng manh khiêu gợi kia.

Đợi trêu chọc đủ rồi cô lại trượt xuống từ trên người hắn.

Nhưng A Mãng sao chịu để yên, lập tức hung hăng nắm lấy cặp chân thon dài của cô quấn quanh hông mình, làm sâu hơn nụ hôn này.

Người nguyên thủy thật ra không quá thích hôn môi, có thể là do vấn đề hầu hết mọi người không đánh răng nên miệng thúi. Thế nhưng A Mãng là một người rất chú trọng chi tiết đó, hắn có vẻ thường hay nhai ít cỏ có thể làm sạch khoang miệng, vì vậy trong miệng hắn không hề có chút mùi vị lạ nào, ngược lại mỗi lần đều mang mùi cỏ thơm dễ ngửi.

Nam Tầm quyết định lần sau sẽ làm cho hắn một cái bàn chải đánh răng. Cái bàn chải đánh răng đầu tiên là do bạn Sơ Tuyết làm ra, cô nàng chỉ đạo A Ngu vót que gỗ cho vừa tay, sau đó tìm được một loại cỏ mềm có lông quấn quanh một đầu. Trong cả bộ lạc, người có thể kiên trì dùng bàn chải đánh răng cũng chỉ có hai người cô và Sơ Tuyết, ngay cả A Ngu cũng vì không quen nên không hay dùng.

Nhưng Nam Tầm tin chắc rằng A Mãng chú trọng vấn đề vệ sinh như vậy nhất định sẽ thích món đồ này.

Chờ thân mật đủ rồi, A Mãng mới buông cô gái quấn quanh người hắn xuống, hỏi: "A Khê, cái váy da rắn này là tôi nhờ một người phụ nữ có tay nghề tốt nhất bộ lạc làm, cô có thích không?"

Nam Tầm liền vội vàng gật đầu, đáp lại đầy vui mừng: "Thích, thích cực kỳ! Miếng da này có phải của con rắn to lần trước tôi đánh chết?"

A Mãng cười ôm eo cô: "Đúng, chính là con rắn đó. A Khê, tôi nhờ người ta làm hai cái. Cô một cái, tôi một cái."

Độ ấm cực nóng vừa hạ nhiệt trên mặt Nam Tầm lại vụt lên ngùn ngụt.

Mẹ nó, cái tên trước mặt này là người nguyên thủy cơ mà, sao đã có tư tưởng đi trước thời đại như thế, còn biết làm đồ đôi!

A Mãng nói tiếp: "Loại da như của con rắn kia mặc rất mát mẻ, lúc này mặc cũng vừa lúc."

Nam Tầm hơi thẹn thùng đấm đấm ngực hắn: "A Mãng, tôi rất thích, cám ơn anh."

A Mãng nắm chặt quả đấm nhỏ của cô, đưa lên mép thổi thổi: "Da tôi khá là cứng, đánh có đau không?"

Nam Tầm:...

A Mãng tiến đến bên tai cô, nở nụ cười trầm thấp: "A Khê, miếng da thú tôi mặc lúc gặp cô lần đầu, chừng nào cô mới trả cho tôi? Cô muốn giữ lại làm cái gì? Đó là đồ tôi mặc qua."

Mặt Nam Tầm nóng hầm hập, chột dạ mà la hắn: "Hứ, cái gì mà giữ lại làm gì. Tôi để đó lau chân không được hả?"

A Mãng ồ lên đầy ý vị sâu xa: "Đương nhiên là được, chân A Khê cũng rất thơm."

Nam Tầm:...

Muốn chết, cô bị một người nguyên thủy tán thành chó.

Mãi đến tận khi A Mãng đi xa, bóng lưng hắn biến mất trong rừng cây không nhìn thấy được nữa, nhiệt độ trên mặt Nam Tầm vẫn còn chưa giảm xuống.

Cô nhớ đến lời A Mãng nói trước khi đi, không nhịn được bật cười ngây ngô.

Hắn nói, lần sau gặp lại, hắn chắc chắn sẽ mang cô đi, còn có thể nghĩ được cách làm cho tộc nhân của cô đồng ý.

Tiểu Bát bỗng lên tiếng: "Mẹ nó cuối cùng cũng xong việc. Vừa nãy ta buông năm thức cũng không dám mở mắt hoàn toàn, chỉ hơi hí hí."

Nam Tầm nắm tay đặt bên môi giả vờ ho khụ khụ.

Tiểu Bát đờ mờ một tiếng: "Làm thế nào mặt của ngươi lại đỏ như đít khỉ, rốt cuộc làm sao ngươi làm được?"

Nam Tầm muốn cho Tiểu Bát một đấm bẹp dí.

Có điều Nam Tầm còn chút chuyện muốn hỏi Tiểu Bát, cho nên cô thu lại suy nghĩ muốn đập Tiểu Bát thành bánh, giọng điệu trở nên rất dịu dàng: "Tiểu Bát, A Mãng vừa mới đi không xa. Ngươi giúp ta một việc."

Tiểu Bát lập tức cảnh giác: "Việc, việc gì?"

Nam Tầm: "Căng thẳng như vậy làm gì, ta chỉ muốn nhờ ngươi kiểm tra hộ giá trị hắc hóa và giá trị ác niệm của A Mãng."

Tiểu Bát ồ một tiếng, hơi khó hiểu hỏi: "Ngươi muốn biết cái này làm gì? Không phải gia đưa ngươi đến để nghỉ phép sao, cho nên chọn thế giới này cực kỳ yên bình, căn bản không tồn tại đại boss giá trị ác niệm 100 gì, ngay cả kẻ ác giá trị ác niệm từ 80 trở lên cũng không có. Nhưng lần này ngươi lại chủ động hỏi gia như thế, gia cảm thấy rất vui mừng."

Nam Tầm: "Cám ơn ngươi vui mừng, vì thế ngươi mau đi kiểm tra đi."

Tiểu Bát ừ, sau đó im bặt.

Một giây, hai giây, ba giây... Trôi qua.

Trong nháy mắt nào đó, Tiểu Bát bỗng bùng nổ một tràng rít chói tai: "A a a a, tại sao a a a a, tại sao nơi này lại xuất hiện dã nhân thổ dân giá trị ác niệm 95! Mẹ nó chuyện này thật vô lý a a a, lúc trước rõ ràng lão tử đã khảo sát qua thế giới này, căn bản không tồn tại kẻ ác giá trị ác niệm 90 trở lên, nhiều lắm thì tộc ăn thịt người có mấy tên tiểu tốt sát nghiệt tương đối nặng, nhưng giá trị ác niệm cũng không vượt qua được 70. Ôi trời ơi, rốt cuộc là vì sao?"

Tiểu Bát thậm chí nghi ngờ dã nhân kia vốn có giá trị ác niệm 100, chỉ có điều gần đây mới rớt xuống 95!

Nam Tầm móc móc lỗ tai mình: "Được rồi cục cưng, ngươi có thể đi ngủ."

Tiểu Bát:...

Tiểu Bát lặng lẽ ngồi xổm trong góc khóc, vừa dùng xong đã bị ném thật đáng ghét.

Nhưng điều chân chính khiến nó khổ sở chính là, thế giới này đã xảy ra biến hóa, đã không trong tầm điều khiển của nó nữa.

Hướng đi của thế giới này vốn là khí vận tử Sơ Tuyết dẫn dắt bộ lạc trở nên phồn vinh giàu có, từ bộ lạc này lại dần dẫn dắt những bộ lạc khác cùng trở nên hùng mạnh. Điểm công đức của khí vận tử là lấy được nhờ trợ giúp người viễn cổ giàu mạnh, căn bản không tồn tại vai ác giá trị ác niệm 100 cho cô nàng tiêu diệt.

Tiểu Bát thực sự không hiểu nổi đại boss có giá trị ác niệm vô cùng có khả năng là 100 này là từ đâu nhô ra.

Dung lượng não Tiểu Bát có hạn, suy nghĩ nhiều liền đau đầu muốn chết.

Thế là nó không thèm nghĩ nữa.

"Vừa nãy hình như ta quên nói cho ngươi giác trị hắc hóa của dã nhân này, chỉ mới có 30, vẫn tính là thanh niên tốt." Tiểu Bát nói.

Đã thấy rất nhiều giá trị hắc hóa siêu cao, vì vậy ngay cả giá trị hắc hóa 30 cũng làm Tiểu Bát chướng mắt.

Nam Tầm hiển nhiên không quan tâm chuyện này chút nào, nghe được thì thôi: "Tốt, cám ơn Tiểu Bát."

Giọng điệu cao lên, tâm trạng tốt khỏi phải nói.

Trong đầu Tiểu Bát như có thứ gì bỗng trở nên rõ ràng, có chút không chắc mà hỏi: "Nam Tầm, không phải trước đó ngươi đã biết giá trị ác niệm của dã nhân này cao như vậy rồi chứ?"

Nam Tầm vô tội a một tiếng: "Sao có thể có chuyện đó, ta cũng không có năng lực bá đạo có thể đo lường giá trị hắc hoá, giá trị ác niệm của nhân loại như Tiểu Bát ngươi, vừa rồi ta chỉ tò mò hỏi thôi."

Tiểu Bát ồ lên, vẫn thấy không đúng chỗ nào, nhưng nó không nghĩ ra được.

Nam Tầm ôm cái váy da rắn A Mãng tặng vào trong ngực, trên miệng rên lên tiếng cười vui sướng: "Fa fi fa, fa fi fa, fi oh...." Sau đó hớn hở nhảy nhót về hướng bộ lạc.

Bên ngoài bộ lạc được vây lại bởi hàng rào bằng cọc cỗ đơn giản, trên chót hàng rào được vót nhọn dùng để phòng ngừa có mãnh thú đánh lén. Chờ đến lúc trăng tỏ sao lên, mấy người đàn ông trong bộ lạc sẽ đóng hàng rào lại, bất kỳ người nào cũng không được ra vào.

Nam Tầm tính toán thời gian đã hơi muộn, không khỏi bắt đầu chạy chậm, gương mặt vì chạy mà đỏ bừng.

Bình luận

Truyện đang đọc