MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Trước kia đại Boss hắc hóa luôn có dấu vết để lại, nhưng hiện giờ Nam Tầm hoàn toàn không biết bản thân đã chọc hắn chỗ nào. Để nàng học vu thuật là hắn, nhưng nàng tỏ ra quá mức thông minh hắn sẽ hắc hóa, nàng tỏ ra hơi chậm chút, hắn sẽ càng hắc hoá.

Con mẹ nó thật khó hầu hạ.

Tiểu Bát an ủi nàng: "Không sao không sao đâu. Hắc hoá thì hắc hoá đi, vốn hắn cũng đã hắc hóa đến 90 rồi, cũng chẳng khác gì 100 cả. Dù sao chỉ cần giá trị ác niệm không tăng ngược lại cho gia là được."

Nam Tầm ôm ngực: "Nhưng mà đại Boss giá trị hắc hoá 100 đều có chút biến thái... Ta sợ quá đi ~"

Tiểu Bát: "Mẹ nó giọng ngươi ngâm lên ba quãng thế này mà bảo sợ đấy hả?"

Cũng may cuối cùng giá trị hắc hoá của Cung Mặc Nhiễm dừng lại ở 96 không lên nữa, việc này làm cho Nam Tầm có chút xíu vui mừng.

...

Từ sau lần gặp đó, Ngũ hoàng tử đã rút đi vẻ xúc động cùng cầu tiến trước kia, trở nên ẩn nhẫn hơn, hiển nhiên là hắn đang bắt đầu trù tính những thứ khác sau khi nghe được bí mật động trời kia. Mà bên Cung Đại bên cũng không có động tĩnh gì, chỉ là ánh mắt đảo qua Nam Tầm ngẫu nhiên sẽ ngầm cất giấu một tia sát khí cảnh cáo.

Còn Diêu công chúa luôn kêu gào muốn Cung Thập Cửu không được chết tử tế cũng dị thường yên lặng, phảng phất đã quên mất kẻ thù Cung Thập Cửu này.

Nam Tầm nhìn người giấy nhỏ vẽ khoá tâm trận năm tuyến, trên đó lại đứt đi một đường.

Hết thảy nhìn như bình thường, nhưng ai biết được đây có phải là sự im lặng trước cơn bão hay không.

Tiểu Bát ngáp một cái: "Dạo này thật là chán quá. Giá trị ác niệm của đại Boss không thấy giảm. Còn Diêu công chúa kia cũng sắp phải gả đi Đông Lâm Quốc rồi, nàng ta không phải luôn tâm tâm niệm niệm muốn cho ngươi "đẹp" mặt à? Sao lại tu thân dưỡng tính rồi?"

Nam Tầm: "Tiểu Bát, sao? Ngươi chê ta nhàn quá, ước gì có người tìm chút việc cho ta làm phải không?"

Tiểu Bát không nói chuyện.

"Cũng không thể trách Diêu công chúa chưa xuống tay với ta. Thật sự là ngày nào ta và đại Boss cũng như hình với bóng, nàng dù muốn cũng chẳng có cơ hội." Nam Tầm nói, giọng điệu có chút chút khoe khoang.

Nhưng mà, mặt Nam Tầm rất nhanh đã sưng lên.

[*Bị vả mặt:v]

Chỉ trong một đêm, chuyện nàng câu dẫn làm bẩn Quốc sư đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ. Quan trọng hơn, chuyện nàng từng là đầu bảng Túy Nguyệt Lâu cũng bị truyền ra ngoài!

Người người đều đang mắng nàng là nữ nhân không biết xấu hổ. Là Tường Vi cô nương phong nhã đầu bảng thì sao? Kỹ nữ chính là kỹ nữ, bọn họ còn cho rằng nàng cao quý văn nhã cỡ nào, thì ra là có ý đồ với Quốc sư đại nhân. Dâm phụ không biết xấu hổ!

Chuyện này nháo đến rầm rộ, ngày thứ hai đã truyền tới trong triều.

Quốc sư đại nhân không phải hoà thượng, nhưng trong mắt mọi người, hắn vốn nên thanh tâm quả dục giống như một hòa thượng.

Trong triều không ngừng có người buộc tội Cung Mặc Nhiễm, cho rằng hắn bị nữ nhân dụ dỗ phá giới. Mà nàng ta còn từng là nữ tử thanh lâu, "thần cách" của Quốc sư đại nhân đã bị làm bẩn, Cung Mặc Nhiễm đã không xứng làm Quốc sư tôn quý vô thượng của Nam Vân Quốc.

Những triều thần đứng ra buộc tội đều là tâm phúc được Nhị hoàng tử nghĩ cách đề bạt lên. Hắn đã phát hiện Quốc sư đứng về phía Ngũ hoàng tử, nên gấp không chờ nổi muốn diệt trừ cái đinh trong mắt này.

Nhưng lão Quốc quân hiển nhiên tin tưởng tuyệt đối không hề nghi ngờ Quốc sư, nghe những lời cáo buộc đó thì long nhan giận dữ, cho biếm phạt toàn bộ những người này.

Cung Mặc Nhiễm ngồi trên ghế bạc lót đệm mềm, vẻ mặt không chút dao động, nhàn nhạt nói: "Bổn tọa được tôn làm Quốc sư cũng không phải vì bổn tọa thanh tâm quả dục, mà là vì bổn tọa có được pháp lực thông thiên. Bổn tọa chưa từng nói mình sẽ không gần nữ sắc, hiện giờ bổn tọa chẳng qua chỉ sủng hạnh một nữ nhân mà thôi, chư vị đại nhân cũng quá chuyện bé xé ra to. Trước kia Thái Thượng Hoàng cũng từng thưởng cho bổn tọa hai mỹ tì, chẳng lẽ chư vị cảm thấy hành động này của Thái Thượng Hoàng cũng là làm bẩn bổn tọa sao?"

Mọi người lập tức biến sắc, sao bọn họ dám nói Thái Thượng Hoàng không đúng? Đây chính là đại bất kính.

"Thế nhưng kỹ nữ kia có quan hệ thầy trò với Quốc sư, sao các ngươi có thể làm ra loại chuyện trái luân thường đạo lý như vậy?" Một người cả giận nói.

Cung Mặc Nhiễm nghe được hai chữ "kỹ nữ", ánh mắt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nhìn lão: "Tả tướng? Ngươi có biết vì sao mười chín đệ tử ở Mặc Nhiễm Đường không xưng bổn tọa là sư phụ? Bởi vì trong mắt bổn tọa, bổn tọa không phải thầy trò với chúng, mà là quan hệ chủ tớ. Bọn chúng chỉ là tôi tớ của bổn tọa, đã là tôi tớ, thì đương nhiên cũng là người của bổn tọa."

Hơi dừng, giọng của hắn càng thêm trầm lãnh: "Nghe nói thời trẻ tả tướng từng sủng thiếp diệt thê, tả tướng phu nhân bây giờ vốn cũng là một nha hoàn ấm giường. Tả tướng quả thật là một tấm gương sáng."

Tả tướng vừa nghe lời này, hai mắt lập tức trợn trừng, tức đến bất tỉnh tại chỗ.

Lão Quốc quân phất phất tay, rất là đau đầu nói: "Được rồi được rồi, Quốc sư chỉ sủng hạnh một tỳ nữ mà thôi, có gì phải làm quá lên. Những chuyện riêng tư như thế này đừng nói trên triều."

...

Nam Tầm đứng ở ngoài giữ cửa, ở phía xa mấy thị đồng chờ hầu cùng đám nô tỳ đang lén tụ tập nói chuyện phiếm. Nam Tầm cảm nhận được mấy người này đang nhìn lén mình, còn mơ hồ nghe được cái gì mà "không biết xấu hổ", "dâm phụ", liền không khỏi ngẩng mặt lên trời trợn trắng mắt.

Diêu công chúa cũng đủ tàn nhẫn, nàng vốn tưởng rằng nàng ta coi Quốc sư là thần minh, cho nên có tính kế nàng thế nào cũng sẽ không lôi Quốc sư vào. Nhưng hiện tại hiển nhiên Diêu công chúa đã bất chấp tất cả, chẳng sợ bá tánh nhục mạ nàng cũng sẽ nhân tiện bắt đầu nghi ngờ Quốc sư.

Nam Tầm đứng một mình bên cạnh, chỉ làm như không nghe thấy những lời bình phẩm dè bỉu linh tinh kia.

Hồi lâu vẫn chưa thấy đại Boss đi ra, Nam Tầm đã lường trước hắn sẽ bị Quốc quân giữ lại nói chuyện, một lát là không ra được.

Quả nhiên, không bao lâu liền có tiểu thái giám đến truyền lời: "Thập Cửu cô nương, Quốc sư để tiểu nhân tới truyền mấy câu cho ngài. Buổi trưa ngài ấy phải ở lại dùng bữa với Hoàng Thượng, Thập Cửu cô nương cứ về trước."

Bây giờ trên tay Nam Tầm có Thông thiên lệnh đại Boss cho nàng, có thể đi lại trong cung tự nhiên, xác thật không cần chờ chủ tử, có thể tự mình rời đi.

Nơi này cách Mặc Nhiễm Đường còn một quãng kha khá, Nam Tầm đi được nửa đường thì "trùng hợp" gặp phải Hoàng Hậu nương nương. Bà ta ngồi phượng liễn* dừng trước mặt Nam Tầm, cao cao tại thường mà quan sát nàng.

[*Phượng liễn: kiệu phượng cho Hoàng hậu]

"Mặt mũi Thập Cửu cô nương cũng thật lớn, bổn cung hai lần mời ngươi vào cung nói chuyện phiếm, ngươi đều từ chối không tới. Không biết lần này bổn cung tự mình mời thì Thập Cửu cô nương có cho bổn cung chút mặt mũi này không?"

Nam Tầm "xì" một tiếng, trực tiếp lấy ra Thông thiên lệnh trong ống tay: "Đại nhân từng nói với ta, Hoàng Thượng thấy lệnh bài này cũng phải lễ nhượng ba phần. Thần nữ không cầu Hoàng Hậu nương nương nhượng lễ, chỉ cầu người tránh đường là được."

Sắc mặt Hoàng Hậu xanh mét: "Được, được lắm. Chỉ là một kỹ nữ mà thôi, cho ngươi chút thể diện vậy mà cũng không cần!"

Mặt Nam Tầm cũng trầm xuống, nhàn nhạt nói: "Hoàng Hậu nương nương đừng cứ cả ngày nhọc lòng chút việc không nên nhọc lòng. Cẩn thận mau già đấy."

Nói xong lời này, Nam Tầm trực tiếp đi vòng qua phượng liễn.

"Ngươi! Con tiện tì này! Đồ kỹ nữ vạn người cưỡi!" Hoàng Hậu giận dữ.

Mới vừa đi lướt qua phượng liễn, ánh mắt Nam Tầm lập tức trầm xuống. Nàng sao lại không hiểu mấy thứ quanh co lòng vòng trong lòng Hoàng Hậu, bà ta là muốn lung lạc nàng. Tốt nhất là mượn tay nàng làm gì đó với Quốc sư, nói không chừng lần này bà ta còn nguyện ý lấy vị trí Hoàng Hậu tương lai tới dụ nàng đấy.

Thế nhưng nàng đã không ngừng từ chối dứt khoát, Hoàng Hậu lại vẫn còn tiếp tục nhào tự đến tìm chuyện không thoải mái. Điều này làm Nam Tầm cảm thấy có chút kỳ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc