MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Cứ 8 rưỡi mỗi sáng thì tù nhân phải đến nhà xưởng thủ công làm việc, Nam Tầm thừa dịp thời gian còn chưa đến, vội vàng đem quần áo bẩn tối qua mượn ở chỗ Diêm La mang đi giặt, xong rồi đem phơi ngoài ban công.

Lão nhị mắt sáng phát hiện hiện tù phục Nam Tầm đang giặt có điểm khác lạ, mặc kệ là áo tù hay quần tù đều là loại lớn hơn cỡ Nam Tầm mấy size, đặc biệt là cái quần tù kia, so với Tiểu Lục kia còn thừa mấy đoạn, vì thế mấy người trong phòng không khỏi nổi lên nghi ngờ.

Nam Tầm trực tiếp giúp bọn họ giải toả nghi vấn:" Đây là áo tù của Diêm ca, tối qua quên không mang quần áo nên mượn tạm, trở về quá muộn nên quên giặt sạch."

Mấy người vừa nghe thấy lời này, tức khắc tận lực cách xa tù phục đang phơi ngoài ban công như tránh né ôn dịch.

Mẹ nó, rốt cuộc tên Tiêu Lục này dẵm phải vận cứt chó gì vậy? Mới một ngày mà ngay cả tù phục Diêm La Vương cũng cầm đến tay?

Trâu bò quá mức!!

Một phòng 242 giờ phút này quyết định, về sau nhất định phải đối xử với Tiểu Lục này như đối xử với vị Tôn phật gia kia.

Mắt nhìn thấy thời gian quy định sắp tới, mấy người vội vàng vây quanh Tiểu Lục rồi cùng nhau ra ngoài.

Nam Tầm cười cười xua tay: " Các anh đi trước đi, tý tôi đi cùng Diêm ca."

Đám người Thiết ca bị nụ cười của Nam Tầm làm cho lóe mắt, càng cảm thấy danh hiệu ngục hoa này gán cho Nam Tầm quả là chuẩn xác.

Chính là, bọn họ đau lòng quá, bất quá mới không lưu ý một lúc mà Tiểu Lục của bọn họ tự lúc nào đã biến thành Tiểu Lục của Diêm La Vương.

Khi Diêm La đẩy cửa lớn đi vào thì thấy một bóng hình nhỏ bé đang đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh nhìn về phía cửa lớn, vừa thấy hắn đến liền sáng mắt chạy tới: "Ca, anh rốt cục đã tới."

Diêm La có chút ngoài ý muốn, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt xẹt qua ý cười: "Chờ đã lâu?"

Nam Tầm lắc đầu xua tay: " Không lâu, không lâu, mới có hai mươi phút thôi a."

Diêm La nghe xong buồn cười nghĩ: Nhóc con này là muốn mình khen ngợi đây mà.

" Rất tốt." Diêm La bình luận hai từ rồi bước nhanh qua người Nam Tầm, gương mẫu làm đầu tàu đi ở phía trước.

Nam Tầm ngoan ngoãn như đứa trẻ đi phía sau, còn luôn nghiêm chỉnh duy trì khoảng cách hai bước so với Diêm La để có thể tùy thời chờ đại ca phân phó.

Nhà xưởng chia làm hai khu vực, một bên là mài rũa đục đá, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ chỗ này lại có thể đào lên khoáng thạch, lại còn là loại khoáng thạch góc cạnh gồ ghề, từ đó bắt đầu yêu cầu tù nhân dùng công cụ mãi giũa đem từng cục khoáng thạch thô ráp kia mài giũa cho thâth mượt mà. Đây chính xác là công việc đem thân đi làm cu li mà.

Bên kia là hàn bản mạch điện, cái này yêu cầu nhóm tù nhân có tý đầu óc, đặc biệt là yêu cầu một đôi tay linh hoạt khéo léo.

Bản thân Nam Tầm là một học bá, dù xuyên vào thân thể Tô Mặc Bạch đi chăng nữa thì cô vẫn là học bá, cô vốn muốn làm ở bên hàn mạch điện nhưng tưởng tượng đến Diêm La Vương cô lại sửa lại chủ ý.

Cô lấn sân vào đây là để trau dồi tình cảm với Diêm La Vương đó nha, Diêm La là phần tử trên đường nên khẳng định sẽ thuộc bên làm việc nặng.

Kết quả lại khiến Nam Tầm đơ người, Diêm La thế nhưng lại đi về phía công xưởng làm bản mạch điện, đi được nửa đường còn quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái: " Phát ngốc cái gì, còn không mau đuổi kịp."

Mạch điện trong bản mạch điện thực sự rất nhỏ, yêu cầu khi làm cần hết sức dụng tâm để ý, Nam Tầm thật không nghĩ đến, Diêm La làm chuyện này so với cô còn thành thục hơn gấp bội, cặp tay thon dài phi thường linh hoạt, thực mau liền cố định xong năm sáu cái bản mạch điện.

Cảnh ngục phụ trách giám thị trực tiếp đánh dấu cho Diêm La năm phần hoàn thành.

Nam Tầm yên lặng tặc lưỡi, chạy hết một lượt mới được tích năm phần tích phân, Diêm La bất quá chỉ là biểu hiện tốt đẹp một tý vậy mà đã được tích năm phần tích phân.

Là năm phần đó nha, chỉ một chút như vậy đã được giảm nửa ngày hình phạt.

Nam Tầm do biểu hiện tốt đẹp nên cũng được cảnh ngục đánh dấu bốn phần, trong lòng lúc này mới dễ chịu một ít.

Tuy rằng cảnh ngục quy định trong lúc làm việc không được nói chuyện phiếm, nhưng chuyện này ngăn không được.

Nhìn xung quanh tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm càng ngày càng nhiều, Nam Tầm cũng lò mò lại gần Diêm La thì thầm: " Ca, cái này làm lâu sẽ mỏi mắt, anh nếu mệt mỏi có thể nghỉ một lúc, em có thể giúp anh, bất quá chỉ là làm nhiều thêm một chút, chuyện nhỏ."

Diêm La nghiêng đầu liếc Nam Tầm một cái: " Không cần cậu trợ giúp."

Nói xong, thế nhưng còn lấy ra năm cái mạch điện tốt nhất của bản thân đưa cho Nam Tầm,: "Này, cái này là giúp cậu làm, nếu đã kêu ta một tiếng ca, thì tiếng ca này cũng không để cho cậu gọi không được."

Nam Tầm có chút sững sờ nhìn hắn, kích động đến nỗi đôi mắt hơi hồng hồng, đôi mắt có chút mệt mỏi do nhìn chằm chằm bản mạch điện hồi lâu, nên hành động nho nhỏ của đối phương làm cô rất cảm động, hốc mặt thật sự đã có hơi nước long lanh.: "Ca, anh thật tốt! Nếu đời này còn có cơ hội ra ngoài, em rất định nguyện làm trâu làm ngựa cho anh."

Diêm La cố gắng nén cười, xuy một tiếng nói: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu xem, mới có chút xíu đã đòi làm trâu làm ngựa."

Nam Tầm hít hít cái mũi:" Ca, anh muốn cười liền cười đi, em chính là sống không có lý tưởng vậy đó, ngoại trừ bà nội thì chưa từng có ai đối xử tốt với em như thế cả."

Diêm La vừa nghe xong lời này tức khắc liền rơi vào trầm mặc, bàn tay khẽ vươn lên xoa xoa đầu Nam Tầm, đem cái đầu trơn bóng của cô biến thành ổ gà.

Thoáng một cái thế mà đã tới mười giờ, đây là thời điểm nghỉ ngơi của tù nhân, Nam Tầm đã nhìn chằm chằm cái mạch điện này được hơn một giờ đồng hồ rồi, nếu không nghỉ ngơi chắc cô không trụ được mất, vì vậy nhanh chóng buông bỏ bản điện trong tay rồi duỗi duỗi cái eo mỏi nhừ.

Cảnh ngục vừa dứt thông báo một cái, tức khắc cả nhà xưởng đều tràn ngập tiếng hoan hô, từng tốp người vội vàng buông bỏ công việc dang dở, xông thẳng ra ngoài.

" Ca, sao bọn họ lại phải chạy nhanh như vậy?" Nam Tầm ngáp một cái hỏi.

" Đoạt sân chơi, cả sân chỉ có hai khung bóng rổ, đi muộn liền không còn." Diêm La tùy tiện giải thích một câu, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nam Tầm duỗi tay chọc chọc cánh tay Diêm La, nhỏ giọng hỏi: "Ca, vậy chúng ta không đi ra ngoài tản bộ sao?"

Diêm La lười biếng nói: " Có chút mệt mỏi không muốn động, có thể là tối qua ngủ không quá ngon."

Nói xong, tựa hồ như nhớ ra chuyện gì đó, mắt hồ ly khẽ chuyển, đôi mắt phong lưu mị hoặc dừng lại trên mặt Nam Tầm,: "Tiểu Bạch, tối qua ngủ thế nào?"

Nam Tầm võ vỗ mặt mình, trợn mắt nói dối: "Vẫn tốt, chỉ là giường quá chật, xoay người có chút không tiện."

Khóe miệng Diêm La hơi nhếch lên, hướng Nam Tầm nói: " Đúng là nhóc con, nơi nào cũng có thể ngủ được."

" Ca, hay là chúng ta đi tắm chút nắng đi, thời điểm này vừa vặn là lúc phơi nắng tốt nhất, không quá nắng cũng không quá râm, phơi đến đặc biệt thoái mái a, còn có thể bổ sung Canxi nữa." Nam Tầm nỗ lực lôi kéo Diêm La ra ngoài.

Diêm La trong cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp dừng lại trên vai Nam Tầm: " Nếu Tiểu Bạch đã nỗ lực lôi kéo như vậy, ta nếu không đi phơi nắng chẳng phải quá không nể mặt Tiểu Bạch nhà ta sao? Được, đến đây, đỡ anh dậy."

Nam Tầm vội vàng đỡ Diêm La đứng dậy, nhưng trọng lượng tên kia thật sự làm Nam Tầm đen mặt.

Ta kháo, ngươi đã nhờ ta đỡ ngươi dậy, còn đem toàn bộ trọng lượng áp lên người bản cô nương là có ý gì đây hả?

Nam Tầm hoài nghi xương người này căn bản không phải xương bình thường, mà là sắt, là sắt thì có, nặng chết cô rồi.

Cũng may Diêm La chỉ đè lên cô trong chốc lát rồi nhanh chóng tự đứng lên, Nam Tầm cũng đứng dậy thả lỏng hai tay.

Hai người một trước một sau nối đuôi nhau ra khỏi nhà xưởng.

" Ca, chúng ta đi chỗ nào vậy?" Nam Tầm thấy Diêm La đi rất có chủ đích nên có chút tò mò hỏi.

Diêm La thong thả đi phía trước, nhàn nhạt nói:" Tiểu Bạch, không phải cậu muốn tắm nắng sao, ta mang cậu đi một nơi thoải mái phơi nắng."

————————————————————

Phúc lợi tối thứ 6 ❤️.

Công tử: Xin hỏi các fans, tại sao đại Boss lại ghét cà rốt?

Fan não tàn 1: Chắc đại boss kén ăn từ nhỏ chăng?

Fan não tàn 2: Vai ác nào cũng ghét cà rốt thì phải =)))

No, no, no,...... Đại Boss nhà chúng ta ghét cà rốt là có nỗi khổ đó nha. =)))

Đó là:....... Do hồi trc khi anh hoá thành thỏ( TG1) bị Tầm tỷ tỷ của chúng ta nhét cho ăn lắm cà rốt quá nên giờ mới bị ám ảnh bởi cà rốt như thế. Haha. Chứ không phải anh kén ăn đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc