MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Đạo diễn Uông rất hài lòng với trang điểm lần này của Nam Tầm.

Chỉ chốc lát sau, anh chàng đẹp trai vừa đứng cạnh ông, người sắm vai nam chính – Lâm Vũ Phàm cũng hoàn thành tạo hình xong đi ra. Anh ta mặc một thân đoản bào đen, búi tóc được vấn lên không chút cẩu thả, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn. Nhưng bởi vì cốt truyện yêu cầu nên cũng có vẻ hơi chút ngồ ngộ.

Lâm Vũ Phàm vốn có danh xưng "mỹ nam cổ trang", có điều tạo hình giai đoạn đầu cốt truyện không được xuất sắc, vì vậy đứng chung một chỗ với giang hồ đệ nhất mỹ nhân liền lộ vẻ kém cỏi.

Đạo diễn Uông muốn chính là hiệu quả này. Cho dù là kỹ thuật diễn hay tạo hình của hai người, ông đều cực kỳ hài lòng.

***

Cảnh thứ nhất, An Tử Hạo thổi sáo, Dương Vũ Nhu múa kiếm.

Thầy hướng dẫn múa kiếm một lần, đang muốn làm mẫu thêm lần nữa thì Nam Tầm đã lễ phép nói: "Không cần đâu ạ, em xem hiểu rồi."

Đạo diễn Uông vừa uống ngụm nước, định chuẩn bị cho nghỉ ngơi hai mươi phút:...

Lâm Vũ Phàm vừa mới cầm sáo trúc, định làm màu trong chốc lát:...

Tuy rằng múa kiếm chỉ có vài động tác, nhưng nhanh như vậy thật sự không phải đang khoác lác sao?

Đạo diễn Uông liếc nhìn Đan Thủy, khô cằn nói: "Tất cả nhân viên chuẩn bị vào vị trí, action!"

Tiếng đánh bản vang lên, hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái.

An Tử Hạo ngồi trên một tảng đá, thổi cây sáo dài trong tay.

Vì xây dựng cảm giác An Tử Hạo đang thổi sáo mà Lâm Vũ Phàm thật sự thổi ra tiếng. Tuy rằng phát ra cản bản không phải âm thanh sáo vang, mà là tiếng ồn!

Nam Tầm đứng hóa đá tại chỗ.

"Cắt! Đan Thủy cô đang làm cái quái gì vậy?" Đạo diễn Uông giận dữ hét vào mặt cô.

Toàn bộ phim trường tức khắc im như ve sầu ngày đông. Tính tình đạo diễn Uông thật là vẫn nóng nảy trước sau như một, nhìn một mỹ nhân động lòng người như vậy cũng không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Nam Tầm dừng một chút, nói với Lâm Vũ Phàm ở đối diện: "Anh Phàm, chút nữa anh có thể thổi nhỏ tiếng lại được không ạ? Em vừa rồi thật sự bị anh dọa hú hồn."

Bởi vì... Quá khó nghe.

Lâm Vũ Phàm xấu hổ cười một tiếng: "Tôi biết là rất khó nghe, nhưng đạo diễn Uông yêu cầu tôi thổi thật."

Nam Tầm vốn chỉ nhỏ giọng hỏi, muốn chừa chút mặt mũi cho Lâm Vũ Phàm, dù sao thì người ta cũng là Tấn thị đế mới nha. Nhưng Lâm Vũ Phàm hiển nhiên không cảm thấy có gì mất mặt, làm người ở đây đều nghe được tiếng anh ta trả lời cô.

Sắc mặt đạo diễn Uông hơi hòa hoãn, nói với Đan Thủy: "Cô phải tự tưởng tượng khúc nhạc An Tử Hạo thổi cực kỳ êm tai, đây là kỹ năng cơ bản của diễn viên."

Nam Tầm ngoan ngoãn gật đầu, kết quả giây tiếp theo liền nói với Tiểu Bát: "Tiểu Bát, che thính giác cho ta."

Tiểu Bát:...

Tiếng đánh bản lại lần nữa vang lên, Nam Tầm tai điếc rất nhanh đã tiến vào trạng thái.

Dưới tán đào rực rỡ, nam tử khoanh chân ngồi cầm sáo thổi, ánh mắt lạc trên người nữ tử đang múa kiếm khó nén tia ái mộ.

Dáng người nữ tử uyển chuyển, tư thế múa kiếm còn đẹp hơn hoa đào. Kiếm vẽ ra đường gió khiến cho cánh hoa rào rào rơi xuống tựa mưa hoa, dính đầy vạt áo hai người.

Chờ đến một kiếm cuối cùng múa xong, mỹ nhân tuyệt sắc đột nhiên thu kiếm bước đến trước mặt nam tử, khom lưng nhìn hắn, cười khanh khách nói: "Tử Hạo, chúng ta phải về rồi."

An Tử Hạo khó khăn lắm mới hoàn hồn, cười lộ cả hàm răng trắng với nàng: "Được."

"Cắt!" Giọng nói đạo diễn Uông có chút hưng phấn.

Đoạn múa kiếm vừa rồi của Đan Thủy thật là quá tốt, quá chuyên nghiệp! Đan Thủy nhấn nhá vẻ đẹp khi Dương Vũ Nhi múa kiếm vô cùng đúng chỗ!

Lúc đầu khi quay cảnh này, đạo diễn Uông không hề có ý định quay đặc tả Nam Tầm, nhưng vừa rồi ông kéo camera lại gần xem thử, mỗi một biểu cảm khi múa kiếm của Đan Thuỷ đều vô cùng đẹp, toàn bộ 360 độ không góc chết. Đẹp như vậy mà không cho quay cận cảnh thì quả thực là phí của trời!

Biên đạo múa cũng sợ ngây người, cười nói Đan Thuỷ có thể trực tiếp xuất sư.

Sau cảnh múa, bất kể là khi hai người đi trên đường, Dương Vũ Nhi vừa đi vừa chạy, hay bỗng nhiên ngoái đầu mỉm cười, hay là khi đi vòng quanh An Tử Hạo, nghịch ngợm tung cánh hoa vào mặt hắn, cười kêu hắn đồ ngốc; thậm chí cảnh vợ chồng họ Dương một lần nữa mịt mờ nhắc tới hôn sự của hai người, mắt đẹp Dương Vũ Nhu khẽ cụp, dáng vẻ thẹn thùng không thôi. Toàn bộ đều chỉ cần một lần là qua.

Cái mặt già nua của đạo diễn Uông rốt cuộc cũng tằn tiện lộ ra ý cười, hơn nữa suốt quá trình đều toét miệng.

Hiệu quả còn tốt hơn ông tưởng tượng, có thể không vui được sao!

Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Dương Vũ Nhu trên ống kính của ông quả thực là đẹp lên một tầm cao mới.

Tiếp theo là cảnh Dương Vũ Nhu đánh đàn, An Tử Hạo thổi sáo, hai người đàn sáo cùng vang.

Đạo diễn Uông riêng tìm giáo viên đàn tranh chuyên nghiệp đến dạy Đan Thủy cách đặt tay, ai ngờ cô nhóc kia thực tự tin tuyên bố: "Đạo diễn Uông, trực tiếp diễn đi ạ. Không cần dạy, đàn tranh em cũng biết một chút."

Đạo diễn Uông há hốc mồm, mặt không biểu tình ho nhẹ một tiếng, nói: "Ừ, được, rất tốt."

Tiếng đánh bản vang lên, hai tay Nam Tầm liền bắt đầu gảy. Chỉ tuỳ tiện chạm hai cái, tiếng đàn êm tai đã làm mọi người ở đây sợ ngây người.

Đờ mờ, thật sự biết gảy đàn tranh đó!

Nam Tầm căn bản không nghiêm túc đàn, rốt cuộc thì Đan Thủy cũng không biết. Chỉ cần làm dáng là được, chờ về sau người khác có hỏi thì cô còn có thể nói là tự học. Dù sao Đan Thuỷ cũng ở lì trong nhà hai năm, không ai biết cô ấy đã trải qua những gì.

Nam Tầm gảy được một lúc, đạo diễn Uông lại đột nhiên hô cắt. Có điều lần này không phải trừng cô, mà là Lâm Vũ Phàm: "Lâm Vũ Phàm, cậu đang ngẩn người gì đấy, cảnh diễn đã bắt đầu rồi!"

Lâm Vũ Phàm bị người mới kêu Đan Thủy này dọa mất rồi. Vòng bạn bè của anh rộng khắp, minh tinh đa tài đa nghệ trong giới đếm không xuể, nhưng biết đàn tranh thì chẳng được mấy người.

Cô ngồi ở đó, bàn tay nhỏ nhắn đánh đàn, quả thực giống hệt như Dương Vũ Nhu trong kịch bản, xinh đẹp cực kỳ.

Cùng cô diễn rất thoải mái, anh sẽ không bị lạc vai. Thậm chí có đôi khi không phải là anh mang cô*, mà là cô mang anh vào trong cảnh diễn.

[*Chữ "mang" này là một loại thuật ngữ game, đồng nghĩa với chữ "kéo". Mấy bạn hay chơi game chắc là biết, nhất là mấy thể loại như Gunny này kia ấy.]

Nếu nói trước kia trong lòng Lâm Vũ Phàm còn có một chút thành kiến, thì lúc này một chút cũng không còn nữa. Anh cũng từ một người mới đi từng bước mới đến được vị trí hiện tại. Hiểu được nỗi khó khăn của người mới, cho nên anh rất thưởng thức Đan Thủy.

"Action!"

Cảnh tượng quen thuộc. Nam thổi sáo, nữ gảy đàn.

Cái gọi là "không có đối lập sẽ không có tổn thương" chính là, cầm tiêu hòa tấu, tiếng đàn dễ nghe mà tiếng sáo chói tai. Đã có mấy nhân viên len lén ném ánh mắt ghét bỏ về phía Lâm Vũ Phàm.

Tấn thị đế mới trong lòng dở khóc dở cười.

Hết một khúc, An Tử Hạo đột nhiên cầm tay Dương Vũ Nhu, liếc mắt đưa tình nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Nhu muội, chờ huynh cưới muội, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với muội."

Dương Vũ Nhu nhéo vành tai hắn, trêu ghẹo: "Trước khi cưới muội thì không toàn tâm toàn ý?"

An Tử Hạo "ui da" một tiếng: "Nhu muội, huynh sai rồi, muội nhẹ tí nhẹ tí đi mà!"

Dương Vũ Nhu thả lỏng tay, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, tình ý miên man.

***

Một tiếng "cắt" cuối cùng của đạo diễn Uông là cười hô lên.

Đúng lúc này, không biết ai đột nhiên ngạc nhiên kêu lên một tiếng, kích động chỉ vào cửa: "Âu Càn!"

Âu Càn đang đứng thẳng tắp ở cửa, nhìn vào nơi này. Có một khắc nào đó, vẻ mặt anh trở nên cực kỳ âm trầm. Nhưng chờ đến khi mọi người nhìn sang, anh lại lập tức nở nụ cười ôn hòa, cao quý mà ưu nhã.

Không nói khoa trương chút nào thì tất cả mọi người trong sân, từ nhân viên công tác, nhà tạo hình cho đến hỗ trợ ánh sáng cùng với các loại trợ lý, đều là fanboys fangirls của nam thần Âu Càn.

Trong lúc mọi người đang âm thầm kích động trong lòng nhưng không dám tiến lên, một bóng hình xinh đẹp đã bay vọt tới bằng tốc độ không tưởng.

Đại mỹ nhân Đan Thủy vô cùng rụt rè trong mắt mọi người trong nháy mắt đã chạy như bay đến trước mặt Âu Càn. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, ánh mắt mãnh liệt nóng bỏng nhìn anh, giọng nói rõng rạc vang dội gào một câu: "Âu Càn đại đại, em là fan não tàn của anh. Có thể ký tên cho em được không ạ?"

Mọi người trong nháy mắt choáng váng.

Bình luận

Truyện đang đọc