MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu

Trong phòng tối tăm nhưng Nam Tầm vẫn thấy rõ bóng ma ngồi sau lưng Mạc Tang.

Đó là một ma nữ tóc dài. Gặp người tới liền chầm chậm quay đầu lại.

Mái tóc dài rũ xuống che nửa bên, có thể nhìn ra gương mặt trắng xanh bệnh ưởng ưởng từ khe tóc. Hai mắt trắng dã, miệng đỏ thắm.

Thấy Nam Tầm nhìn mình thì ngoác khóe miệng, đảo tròng mắt trắng nhìn cô âm trầm, hỏi: "Mày thấy được chị hả? Chị đẹp không?"

Nam Tầm trừng nó rồi dời mắt ngó quanh phòng, cuối cùng dừng trên miếng vải đen che cửa sổ.

"Cô Mạc, miếng vải đen này nên đổi thành vải đỏ thì tốt hơn. Màu đỏ giải được trăm sát, những thứ bẩn thỉu sợ nhất màu đỏ."

Mẹ Mạc sửng sốt, vội nói: "Được được, đợi chút cô đi thay."

Nam Tầm: "Không cần đâu ạ. Nếu con đã tới, đương nhiên sẽ giải quyết triệt để giúp cô."

Ma nữ nghe hai người đối thoại liền trừng Nam Tầm với tròng trắng mắt dã, lạnh lùng thốt: "Nhóc con, tốt nhất mày đừng xen vào việc của người khác. Là con bé này tìm chị trước, đã tới tìm thì phải nghe chị nói!"

Kế đó nó trầm giọng mê hoặc Mạc Tang: "Em gái, em có muốn xinh đẹp hơn không? Chỉ cần nói muốn chị sẽ giúp em. Nói đi, nói rằng em muốn."

Thế nhưng không có gương Mạc Tang không thấy được mặt ma nữ, cũng không nghe được giọng nó.

Ma nữ tức muốn hộc máu.

Kết quả đúng lúc này, Nam Tầm đột nhiên nói với mẹ Mạc: "Cô Mạc, công tắc đèn phòng ngủ ở đâu? Bật đèn đi ạ."

Ma nữ nghe thế thì vui vẻ, vội nói: "Bật đèn được đó, bật đi."

Mẹ Mạc còn chưa mở miệng, Mạc Tang yên tĩnh trên giường vừa nghe "bật đèn" đã hét toáng lên: "Đừng bật đèn! Đừng bật đèn! Bật nó sẽ hiện ra. Nó vẫn luôn ở sau con, nó luôn đi theo phía sau con!"

Bật đèn, đèn treo pha lê trên trần sẽ rọi ra nó, cô nàng cũng sẽ nghe tiếng ma nữ.

Nam Tầm bước lên đặt bùa an thần vào tay Mạc Tang, ôm cô nàng vào lòng: "Đừng sợ Mạc Tang, em giúp chị đuổi nó."

"Thật vậy chăng?" Ánh mắt vô hồn của Mạc Tang hơi động, nhìn sang Nam Tầm.

Nam Tầm cười cười: "Thật. Nó tóc dài, mắt trắng, miệng như miếng lạp xưởng, xấu khủng khiếp phải không?"

Mạc Tang nghe thế mắt sáng bừng lên, gật đầu thật mạnh: "Đúng đúng! Em thấy được nó!"

Thấy Mạc Tang không chỉ khôi phục thần trí mà còn nói chuyện cùng cô bé, mẹ Mạc ba Mạc thầm mừng khôn xiết.

Ma nữ bị lời Nam Tầm kích thích: "Con mọi này mù hả? Rõ ràng chị mày đẹp như tranh thế kia! Năm đó chị đây là siêu sao quốc tế nổi khắp trong ngoài nước! Anh Cố thích mặt chị nhất."

Khóe miệng Nam Tầm cong lên: "Xấu vãi."

Ma nữ cáu, nhào qua định nắm tóc Nam Tầm, ai ngờ ngay lúc sắp chạm được lại hét lên thảm thiết. Nó hỏa tốc rụt về sau vài bước, sợ hãi nhìn cô.

Nam Tầm liếc Thẩm Quang Bích, Thẩm Quang Bích hiểu ý lấy gương bát quái và mấy lá bùa trong balo.

Chờ phòng ngủ sáng đèn, Nam Tầm bịt mắt Mạc Tang nhanh như chớp rồi đặt gương bát quái trước mặt hai người.

Trong gương phản chiếu mặt Nam Tầm và Mạc Tang, đồng thời hiện ra con ma.

Nam Tầm nói với gương bát quái: "Chẳng phải mi nói mình đẹp lắm hả? Lại soi gương đi này."

Ma nữ đằng sau nửa ngày không nhúc nhích.

"Tới đi chứ. Chỉ cần xem xong vẫn thấy mình đẹp thì ta sẽ thả mi một con đường sống."

Ma nữ nghe thế liền do dự bò lại. Đôi mắt trắng dã nhìn chòng chọc bản thân trong gương.

Nam Tầm cười tủm tỉm: "Chẳng hay mi có hài lòng gương mặt hiện tại của mình không?"

Ma nữ thấy rõ tướng mạo bản thân, sụp đổ hét toáng lên: "Đây là ai? Đây là ai?! Sao lại xấu thế được? Đây không phải tao! Tao là siêu sao quốc tế, tao là người đẹp nhất!"

Nam Tầm xem lễ phục kiểu cũ hai ba mươi năm về trước của nó, có lẽ trước kia thật là minh tinh. Ma nữ hẳn là loại thứ hai trong lời cụ tổ, ôm hận mà chết. Nhưng nếu oán khí không tiêu, khi biến thành ma sẽ xấu vô cùng.

Mạc Tang kéo hai tay Nam Tầm che mắt mình xuống, thì thầm: "Chị nhìn nó mỗi ngày quen rồi. Có em bên cạnh, chị không sợ nữa."

Nam Tầm xoa đầu cô nàng: "Chị giỏi lắm. Người bình thường đều bị nó mê hoặc, chị lại không."

Câu mà Mạc Tang lẩm bẩm không ngừng là "Tôi không muốn trở nên xinh đẹp". Chỉ cần cô nàng không muốn, ma nữ sẽ không thể hút được tinh khí.

Mạc Tang ngượng ngùng: "Truyện ma quỷ kia chị cũng đọc rồi. Tác giả có nhắc nếu nó hỏi thầm chuyện gì thì tuyệt đối không được đáp ứng. Nhất định phải nói ngược lại, như vậy sẽ an toàn."

Nam Tầm "ha hả". Xem ra tác giả quả là có chút kiến thức.

Lúc này ma nữ đã sụp đổ hoàn toàn. Ả vẫn luôn cho rằng mình rất đẹp, nào biết lại soi ra một quái vật xấu xí.

Phải chăng vì mình không còn đẹp nên mới bị anh Cố vứt bỏ rồi leo giường con em họ?

Khốn nạn! Hai thứ khốn nạn!

Ma nữ cười ha ha: "Tao xấu thì sao? Anh Cố do tự tay tao giết chết, cả thứ đĩ mang thai kia nữa. Sao hạng mười tám cũng dám giành đàn ông của bà, tao dọa chết nó ha ha ha... Cho mày làm tiểu tam! Tao giết chết bọn mày!"

Cười một chốc nó lại khóc òa lên: "Tao thật tốt với bọn nó quá. Tao nấu cơm cho hắn, bỏ hoạt động vì hắn. Tao dẫn nó vào làng giải trí, giới thiệu tài nguyên cho nó. Vì sao bọn nó lại phản bội tao? Sao cứ phải là hai đứa nó? Tao hận, thật hận."

Nam Tầm vừa nghe vừa bổ não câu chuyện máu chó nam cặn bã ngoại tình hai ba mươi năm trước.

Nam cặn bã với nữ minh tinh xinh đẹp vốn là một đôi. Nhưng cô minh tinh quá thích khống chế khiến nam cặn bã chẳng có ham muốn chinh phục, thế là nam kia ngủ em họ bạch liên hoa của đại minh tinh. Sở dĩ bạch liên hoa vào được giới trí để mà quen nam cặn bã đều nhờ đại minh tinh dẫn đường.

Aizz. Nam Tầm tỏ vẻ bản thân đọc nhiều tiểu thuyết quá, chỉ một hai câu đã mường tượng được cốt truyện sơ sơ.

Nữ minh tinh đương nhiên đáng thương, nhưng mà ——

Nam Tầm quay đầu nhìn nó, hỏi thong thả: "Đã lấy được mạng tra nam tiện nữ, sao chưa sang thế giới bên kia mà còn ở đây?"

Ma nữ nghe thế thì trầm mặc, vuốt ve mặt mình: "Tao sợ đầu thai sẽ không có gương mặt xinh đẹp như này nữa."

Nam Tầm:...

"Mày biết không? Fan đều khen tao đẹp lắm, thậm chí phong tao làm đệ nhất mỹ nữ."

Nam Tầm siêu phũ: "Chả phải mi vừa thấy rồi sao? Bây giờ mi xấu hoắc."

Ma nữ:...

Bình luận

Truyện đang đọc