MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Nhạc Thạch nghe Ánh Hàn nói thì hóa đá.

Bình thường công tử chỉ trừng mắt thôi đã như liếc mắt đưa tình, nếu người thật sự chủ động quyến rũ...

Trời ơi, đối phương có thể bị kích thích xịt cả máu mũi luôn không trời.

Hàn tiểu yêu tinh tiện tay hái một đóa hoa mang đến thư phòng.

Nam Tầm đang xem sách, lúc này vừa xong một quyển, cho nên Ánh Hàn tới là nàng phát hiện ngay.

"Hàn Hàn, không phải cho chàng đi nghỉ rồi hả? Sao lại tới rồi?" Nam Tầm cười với hắn.

Trong thư phòng có một cái trường kỷ, Ánh Hàn vốn có thể nghỉ ở đây, nhưng cha nàng thường xuyên tới thăm, nếu để ông thấy Ánh Hàn nằm ở đó cũng không tốt. Quan trọng là khi tiểu yêu tinh này nằm, quần áo xốc xếch, môi mỏng hé mở, hình ảnh quá mức hương diễm, nàng chỉ liếc mắt một cái đã không cách nào tập trung.

Ánh Hàn cắm hoa vào bình rồi dạo bước ra sau Nam Tầm, hai tay đột nhiên đáp nhẹ lên vai nàng.

Vai Nam Tầm run lên: "Sao vậy Hàn Hàn?"

Ánh Hàn cười nói: "Nhìn ngươi mệt mỏi quá, để ta bóp vai cho ngươi."

Nam Tầm thụ sủng nhược kinh.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả? Tiểu yêu tinh lại chủ động bóp vai cho nàng?

Ánh Hàn nói bóp là bóp, không cho Nam Tầm cơ hội từ chối. Lực tay không nặng không nhẹ, gãi đúng chỗ ngứa, Nam Tầm thoải mái đến mức chẳng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Lần đầu được đại Boss hầu hạ, Nam Tầm cảm thấy không thể tưởng tượng. Có lần nào là nàng không phải gấp gáp đi dỗ đại Boss chứ.

Chậc, tư vị ê ẩm sướng rơn này.

Nam Tầm híp mắt, rên rầm rì rầm rì.

Ánh mắt Ánh Hàn tối sầm, đôi tay đang ấn đột nhiên ngừng lại.

Trong khoảnh khắc, cả người Nam Tầm bỗng bay lên không, nàng theo bản năng hô một tiếng. Chờ nàng phản ứng lại, Ánh Hàn đã đoạt mất ghế mềm, còn nàng bị ôm trên đùi hắn.

Là cái tư thế sà vào lòng đó đó.

Đây hệt như đàn ông ngồi trên đùi phụ nữ ở thế giới thường vậy, quá mất mặt.

Nam Tầm nhanh chóng muốn đẩy hắn ra, Ánh Hàn lại ôm eo nàng không buông.

"Hôm nay cha ngươi đến Trương phủ làm khách, đến khuya mới về." Ánh Hàn vuốt ve cổ nàng, không nhanh không chậm nói.

Nam Tầm ngu người: Vậy thì sao? Ý gì?

"Luôn là ngươi ôm ta, giờ đến lượt ta ôm ngươi." Ánh Hàn khẽ cười, nói.

"Hoa ta hái thơm không?"

Nam Tầm mờ mịt gật đầu.

"Đoán được chứ? Đây là mùi hương trên người ta, gần đây ta đang dùng hoa này tắm gội."

Nam Tầm ghé sát cổ hắn ngửi ngửi: "Ừm, có mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ chịu."

"Tiếu Dao, ta bảo Nhạc Thạch hái giùm không ít, hôm nay ngươi có thể ngâm hoa tắm."

"Ồ... Cảm ơn Hàn Hàn."

Ánh Hàn duỗi tay xoa mồ hôi trên trán nàng, hơi nhíu mày: "Hôm nay đâu có nóng, sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy?"

Nam Tầm: Bị chàng dọa.

Ánh Hàn nghĩ nghĩ, nói: "Không bằng ta chuẩn bị nước ấm rồi hầu hạ ngươi tắm?"

Nam Tầm há hốc mồm, kinh dị nhìn Ánh Hàn.

Đờ mờ giữa ban ngày kêu ta đi tắm?

Hôm nay Ánh Hàn lạ lùng quá, làm nàng thật hoảng.

"Cái đó... vẫn nên để tối tắm đi. Chắc là trong phòng hơi nóng, ta ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi. Ha ha, ha ha." Sau đó rời tầm mắt khỏi mặt tiểu yêu tinh.

Ánh Hàn bị tổn thương bởi động tác nhỏ của nàng, mặt mày sầm lại trong nháy mắt: "Tiếu Dao, sao ngươi không nhìn ta, chẳng lẽ gương mặt này làm ngươi chán rồi?"

Nam Tầm nghe thế, nhanh chóng quay đầu, gấp gáp nói: "Sao có thể. Hàn Hàn nhà chúng ta diễm lệ vô song, nhìn hoài không chán."

Ánh Hàn bấy giờ mới vui lại: "Mấy ngày nay ngươi vất vả, ta muốn tặng ngươi một kinh hỉ."

Nam Tầm theo bản năng hỏi: "Kinh hỉ gì?"

"Hầu hạ ngươi tắm."

Nam Tầm: Cái này chả phải kinh hỉ đâu, này mẹ nó kinh hách mới đúng.

Lòng nàng rất muốn, nhưng nàng không dám. Chuyện này mà bị truyền ra, sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh tiểu yêu tinh. Hạ nhân khẳng định sẽ khua môi múa mép nói bậy, nói rằng ban ngày ban mặt mà yêu hồ mị tử đến từ Túy Hương Các dám ngang nhiên quyến rũ đại tiểu thư.

Thấy nàng thẫn thờ, Ánh Hàn kêu một tiếng. Chờ nàng giương mắt, mặt Ánh Hàn đã phóng đại ngay trước mặt.

Bốn cánh môi kề nhau, tình cảm mãnh liệt bùng lên trong nháy mắt.

Lần này Ánh Hàn một tay ôm eo Nam Tầm, một tay giữ gáy nàng tùy ý chỉnh hướng, muốn hôn thế nào thì hôn.

Thời điểm Nam Tầm bị hôn cho mơ màng, Ánh Hàn dán lên môi nàng, nhẹ giọng hỏi: "Ta hầu hạ ngươi tắm, được không?"

Nam Tầm mộng bức lập tức đồng ý.

Nam Tầm đã nhớ không rõ mình theo Ánh Hàn về phòng ngủ kiểu gì. Nàng đần thối nhìn Nhạc Thạch hỏa tốc chuẩn bị bồn tắm, nước ấm các thứ xong xuôi, sau đó Ánh Hàn cầm một giỏ hoa đến gần.

Ánh Hàn quăng cho Nhạc Thạch một ánh mắt. Nhạc Thạch hiểu ý, tức khắc đi canh cửa, kiên quyết không cho kẻ nào vào quấy rầy.

Nhưng lòng Nhạc Thạch thật hoảng.

Công tử đây là muốn làm cái gì? Không phải muốn ấy ấy đó chứ?

Tuy vậy, Nhạc Thạch không hề nghi ngờ quyết định của công tử, thế nên công tử kêu y làm gì, y sẽ làm cho tốt.

Bình phong chắn trước bồn tắm, khóe miệng Ánh Hàn ngậm cười đi về phía Nam Tầm.

"Tới đây, ta hầu hạ ngươi cởi áo."

Nam Tầm tay chân đánh cùng hướng bước tới. Sa vào sắc đẹp tiểu yêu tinh, bây giờ đầu óc nàng đã thành một đống bùn nhão.

Chờ đến khi bản thân sắp bị lột sạch, nàng mới phản ứng lại, sợ tới mức lùi ra sau vài bước: "Hàn Hàn, chàng lui xuống đi, một mình ta ở đây là được rồi."

Ánh Hàn đi vài bước lại đứng trước mặt nàng, nhìn nàng cười khẽ: "Ngươi sợ gì chứ, đây vốn là việc ta nên làm. Chờ chúng ta thành thân rồi, hầu hạ ngươi tắm gội thay quần áo cũng chỉ có thể là ta. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ai khác hầu hạ?"

Nam Tầm vội lắc đầu: "Đương nhiên là không, ta chỉ cần một mình chàng."

Ánh Hàn nhướng mày: "Vậy không phải được rồi? Sớm muộn gì cũng làm, giờ chúng ta cứ làm quen trước."

"Tới đây, cởi áo lót luôn nào, chẳng lẽ ngươi muốn mặc áo lót đi tắm?"

Sau đó Nam Tầm bị đối phương vừa lừa vừa gạt lột sạch.

Ánh mắt Ánh Hàn dừng ở nửa người trên của nữ nhân nháy mắt trở nên thâm trầm.

"Người ngươi rất đẹp." Ánh Hàn nói.

Nam Tầm vội nhảy vào bồn tắm.

Đờ mờ đờ mờ a a a, sao lại bị tiểu yêu tinh dắt mũi. Căn bản là không cách nào từ chối bất kì yêu cầu của hắn a a a!

Hơi nước bốc lên quanh quẩn trong phòng, Nam Tầm tắm mãi tắm mãi, dày vò cùng cực.

Ánh Hàn đằng sau đang dùng khăn tắm cọ người cho nàng, lòng bàn tay lơ đãng xẹt qua đường cong nơi eo, làm nàng giật nảy mình.

"Đừng, đừng làm loạn." Nam Tầm rụt rụt cả người.

Ánh Hàn đột nhiên duỗi tay ôm nàng từ sau lưng, hơi nước trên người Nam Tầm làm ống tay áo hắn ướt đẫm, lưng kề sát ngực làm trước ngực cũng ướt một mảng lớn.

"Tiếu Dao, hay chúng ta tắm chung đi?" Ánh Hàn nói nhỏ bên tai nàng, còn thè lưỡi liếm.

Nam Tầm: Đờ mờ a a a! Chết mất a a a!

Bình luận

Truyện đang đọc