MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Cung Thập Thất trầm giọng: "Đừng nói gì cả, ta sẽ lập tức mang ngươi rời khỏi đây. Nhóm Cung Đại muốn tự mình xử lý ngươi, còn không đi nữa thì không kịp mất rồi."

"Nhưng mà ——"

"Cung Thập Cửu! Đến giờ này rồi mà ngươi còn nghĩ đến đại nhân à? Ngươi có biết nếu ngươi không đi nhanh sẽ phải chết không?" Cung Thập Thất cả giận nói.

Nam Tầm trầm mặc, nếu Cung Đại đã muốn tính kế nàng, lúc này Cung Mặc Nhiễm khẳng định là không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn được. Chỉ có thể chạy thoát trước đã.

Cũng không biết có phải Cung Thập Thất đã sớm chuẩn bị hay không mà hắn lập tức biến ra được hai bộ đồ thái giám như ảo thuật.

Hai người thay đồ thái giám, trên người lại có lệnh bài rời cung, một đường có thể nói là thuận lợi.

Vừa ra khỏi cửa cung, Cung Thập Thất tức khắc lấy ra hai bộ thường phục được giấu ngoài cửa, sau đó quen cửa quen nẻo mua một chiếc xe ngựa.

Nam Tầm nhìn mà sửng sốt, vô cùng bất ngờ: "Thập Thất, ngươi..."

Cung Thập Thất đột nhiên toét miệng cười lộ cả hàm răng trắng. Ánh mắt nhìn nàng sáng hơn bất cứ lúc nào: "Tiểu thùng cơm, để ca ca mang ngươi đào tẩu"

Xe ngựa đi đường tắt, chưa đến một canh giờ đã ra đến cổng thành.

Vừa ra khỏi cổng thành, Cung Thập Thất ngay lập tức vung roi, giục ngựa chạy như bay trên đoạn đường nhỏ hẹp quanh co, những nơi đi qua cuốn lên đầy bụi đất.

Nam Tầm ngồi trên xe ngựa xóc nảy mà trong lòng lệ rơi đầy mặt.

Tối hôm qua nàng mới trải qua một trận yêu tinh đánh nhau kịch liệt đến độ sắp thăng thiên, hôm nay liền phải mang theo cái thân tàn tạ này chạy trốn.

Thống khổ trên người thật sự là... Một lời khó nói hết.

Quan trọng hơn, nàng thực lo lắng nàng và Cung Thập Thất trốn không thoát được.

Quả nhiên, cứ xóc nảy không ngừng như vậy chưa được hai canh giờ, Nam Tầm đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc từ phía sau.

Tiểu Bát tức khắc hội báo: "Cung Đại mang theo mười tên đệ tử Mặc Nhiễm Đường đuổi tới. Theo gia thấy thì lần này các ngươi có mọc cánh cũng chạy đằng trời."

Nam Tầm thầm mắng một câu: "Tiểu Bát cái đồ miệng quạ đen."

Tiểu Bát khóc lóc nói: "Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà."

Cung Thập Thất đang đánh xe đột nhiên dừng lại, vén rèm lên dò hỏi: "Thập Cửu, có chịu được cưỡi ngựa xóc nảy không?"

Nam Tầm nhịn đau gật đầu.

Cung Thập Thất tức khắc bỏ xe, một tay bế Nam Tầm lên ngựa lớn.

"Thập Cửu, ôm chặt cổ nó!" Cung Thập Thất dặn dò một câu. Sau đó tay phải nắm dây cương, tay trái đột ngột quất roi vào mông ngựa: "Cha."

Nam Tầm ôm cổ ngựa, vẻ mặt trở nên có chút vặn vẹo.

"Tiểu Bát, mượn một viên đan dược nào. Ta bây giờ thực sự không còn sức lực nữa rồi."

Tiểu Bát "a?" một tiếng: "Thân ái, ngươi bị thương chỗ nào cơ?"

Sắc mặt Nam Tầm đen lại: "Ngươi đoán xem?"

Tiểu Bát mới như hiểu ra "ồ" một tiếng: "Ngươi chờ chút."

Giây tiếp theo, trong miệng Nam Tầm đã ngậm một viên đan dược. Đan dược vừa vào miệng là tan, nàng mới dùng đã cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, sức lực cũng khôi phục hơn phân nửa.

Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, khiến thần sắc Nam Tầm đanh lại. Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Thập Thất, ta cảm thấy chúng ta trốn không thoát. Không bằng ngươi đi trước đi, bọn họ muốn bắt chỉ có mình ta."

Sắc mặt Cung Thập Thất trầm xuống: "Tiểu thùng cơm, đã nói phải bảo vệ ngươi cho tốt rồi. Ta là ca ca ngươi, nào có ca ca đứng nhìn muội muội chết bao giờ."

Nam Tầm: "Thập Thất, ngươi không cần như thế, thật ra tự ta có thể ——"

"Ngươi câm miệng!"

Nam Tầm cụp mắt nhíu mày.

Cái gì mà ca ca chứ, chuyện tới nước này rồi mà nàng còn không cảm nhận được tình ý của Cung Thập Thất sao. Có điều nàng tới thế giới này chỉ vì một mình đại Boss, người khác với nàng đều là mây bay.

Lúc này, người bị nàng coi là mây bay thế nhưng lại nguyện ý liều chết cứu nàng, phần tình ý này nàng thật sự không nhận nổi.

Mắt thấy bọn Cung Đại sắp đuổi kịp, Cung Thập Thất liền vội vàng mang Nam Tầm nhảy xuống ngựa, chạy vào trong rừng sâu.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là chạy không thoát.

Đến tận một khắc cuối cùng bị đám người Cung Đại vây quanh, Cung Thập Thất vẫn còn nắm chặt tay Nam Tầm.

Cung Đại nhìn Cung Thập Thất, phẫn nộ quát: "Thập Thất ngươi điên rồi à! Vì một con tiện tì câu lan viện mà ngươi cũng dám phản bội Mặc Nhiễm Đường?"

Cung Nhị cũng mang vẻ mặt "chỉ tiếc mài sắt không thành kim": "Thập Thất, ngươi làm chúng ta quá thất vọng rồi. Lúc trước cũng là ngươi mang nữ nhân này vào Mặc Nhiễm Đường, nếu không thì đại nhân cũng sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hôm nay. Một nữ nhân quấy rối đại nhân mà ngươi còn dám che chở?"

Nghe được mấy lời này, Cung Thập Thất trào phúng không thôi: "Đừng đổ hết sai lầm lên người một nữ nhân. Một cây làm chẳng nên non, là do đại nhân tự mình thích, Thập Cửu chỉ theo đuổi thứ mình muốn thì có gì sai?"

"Cãi chày cãi cối!" Cung Đại giận dữ quát, trên tay dùng lực, trực tiếp cách không hất bay Cung Thập Thất sang một bên. Sau đó chỉ trong tích tắc liền vọt tới trước mặt Nam Tầm.

"Tiện tỳ vô liêm sỉ này, ta giết ngươi!" Cung Đại vô cùng phẫn nộ, ngay cả một câu vô nghĩa cũng chẳng muốn nhiều lời, đột nhiên nâng tay đánh mạnh một chưởng về phía Nam Tầm.

Bàn tay Nam Tầm lật lại, trong lòng niệm khẩu quyết, ngưng tụ vu lực lên tay.

Ngay khi Nam Tầm chuẩn bị giơ tay tiếp chưởng của Cung Đại, một bóng người đột nhiên nhảy đến che trước người nàng.

Vì thế, chưởng của Cung Đại liền đánh vào... Tim Cung Thập Thất không sai một ly.

Trong nháy mắt, không khí chung quanh phảng phất như dừng lại.

Cơ thể Cung Thập Thất lắc lư hai cái, sau đó chậm rãi ngã xuống, máu trong miệng chảy ròng ròng.

"Thập Thất!!" Nam Tầm biến sắc, cả kinh hét một tiếng.

Nàng duỗi tay đỡ lấy hắn, một bàn tay run rẩy vội vàng chặn lại cái miệng đang không ngừng tuôn máu của hắn.

Nhưng cho dù có bưng kín miệng thì máu tươi vẫn tiếp tục tràn ra từ mũi, như nước vỡ đê, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Một chưởng vừa rồi của Cung Đại là hạ sát chiêu, không cách nào cứu vớt.

Hai mắt Cung Thập Thất bắt đầu mất đi tiêu cự, hắn giơ tay giữ lấy Nam Tầm, cố gắng tập trung nhìn nàng, tiếng nói đứt quãng suy yếu như rủ rỉ. Hắn hơi toét miệng, nói: "Thùng cơm, về sau ca ca không bảo hộ ngươi được nữa rồi... Xin, xin lỗi, lúc trước ta không nên mang ngươi vào Mặc Nhiễm Đường. Nếu như vậy, hết thảy... Đều sẽ không xảy ra..."

"Thập Thất! Thập Thất!" Nam Tầm hét lớn, trơ mắt nhìn hắn chậm rãi nhắm mắt, tay cũng dần trượt xuống. Sau đó hơi thở dần dần trở nên yếu bớt, cho đến tiêu vô.

Nam Tầm ngây ra nhìn thi thể trong ngực.

Mới có một nháy mắt, Cung Thập Thất trước đó không lâu còn nói muốn chạy trốn cùng nàng đã chết rồi.

Một người sống sờ sờ đó, nói đi là đi.

Cung Thập Thất thật sự đã... Chết, cứ như vậy chết trước mặt nàng.

Nàng trơ mắt nhìn hắn trút hơi thở cuối cùng.

Giờ khắc này đã không thấy được vẻ bất cần đời của Nam Tầm, trong đôi mắt phiếm hồng của nàng chỉ còn lại vũng máu đầy tay phản chiếu trong đó.

Cung Đại sửng sốt trong chốc lát, nhìn lướt qua thi thể Cung Thập Thất, thế nhưng lại nhàn nhạt nói một câu: "Chết chưa hết tội."

Nam Tầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hận ý ngập trời.

Nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh như thép như băng: "Cung Đại, trước kia mặc kệ ngươi nhục mạ ta, khinh thường ta, thậm chí muốn giết ta thế nào, ta đều chưa từng thực sự hận ngươi. Bởi vì như ngươi nói, hết thảy đều là vì tốt cho đại nhân, cho dù những lời đó nghe có vẻ thật buồn cười. Nhưng hiện tại, ta muốn ngươi... Chết!"

Nam Tầm gần như dùng hết sức gằn mạnh chữ "chết" cuối cùng.

Giây tiếp theo, hai tay nữ tử mở ra, nhanh chóng vẽ một trận pháp phức tạp giữa không trung. Tóc nàng không gió mà bay, một cỗ vu lực cường đại phát ra từ trên người nàng.

Tất cả những đệ tử Mặc Nhiễm Đường muốn tiến lên đều như bị một bức tường vô hình ngăn cách ở ngoài, không cách nào bước tiếp.

Sau đó, nữ nhân kia nhanh như chớp vọt về phía Cung Đại. Bàn tay nắm chặt giữa không khí, thế nhưng giống như đang cầm một thanh đao gió. Ngay tức khắc, hung hăng đâm vào ngực Cung Đại!

Bình luận

Truyện đang đọc