MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Editor: PaduC

Tiểu Bát bị lời lẽ hào hùng chí khí của Nam Tầm dọa sợ choáng váng, qua hồi lâu mới thẫn thờ tiếp một câu: "Hay, hay lắm, ngồi đợi ngươi cưỡi lên hắn."

Nam Tầm bật cười phụt ra tiếng, sau đó cười ha ha: "Tiểu Bát, không phải ngươi nói với ta bạo quân này không có khả năng giao hợp à. Ta cũng muốn cưỡi hắn lắm, nhưng hắn không cứng nổi. A ha ha ha ha..."

Tiểu Bát lập tức nghẹn, trong lòng thầm mắng cha.

Bởi vì Nam Tầm vẫn luôn không tin nó nói, hoài nghi thú cách của nó, nên có một lần nó giải thích với Nam Tầm một hồi về chân tướng hậu cung đều dính mưa móc. Lúc đó Nam Tầm cả kinh đến độ miệng có thể nhét nguyên một quả trứng gà, nhưng nàng tin, còn khen một câu bạo quân có lòng bao dung thiên hạ*.

*Gốc: "Bạo quân đỗ lý năng xanh thuyền" - chế từ câu "Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền, đại đỗ năng dung thiên hạ nan dung chi sự."- Nghĩa là bụng ông tể tướng chống được thuyền, cái bụng lớn có thể chứa được những điều thiên hạ không thể dung chứa, ý chỉ người có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.

Vậy cho nên, vừa nãy nó bị Nam Tầm chơi!

Tiểu Bát tức giận bừng bừng không muốn nói chuyện, Nam Tầm có đùa hai câu cũng không phản ứng. Thế là Nam Tầm liền tự ôm chăn đi ngủ, ngủ còn rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, người mang mặt nạ dưỡng thương ngoài điện đã không thấy. Thúy Hoàn rất vui vẻ, nói đối phương còn tự biết điều, cút đi sớm như vậy.

Nhưng vào buổi tối ngày thứ ba, lúc Nam Tầm đang múa kiếm trong sân, một bóng đen bỗng vượt tường mà vào, trong tay cũng cầm một thanh trường kiếm, nhảy vào giao đấu với Nam Tầm.

Nam nhân có kiếm pháp rất tốt, thế nhưng có thể gặp chiêu nào phá giải chiêu đó của Nam Tầm, cuối cùng trực tiếp dùng một chiêu đánh bay kiếm của nàng. Khi Nam Tầm suýt chút nữa ngã chổng vó, cánh tay dài của hắn duỗi một cái, đột nhiên ôm Nam Tầm vào ngực.

Đại thụ bên cạnh rơi xuống vô số cánh hoa hòe trắng, mưa hoa dồn dập, hương thơm quẩn quanh. Hai mắt đối diện, tầm mắt giao nhau. Nam nhân toàn thân áo đen, nữ tử một thân váy trắng, làn váy bị gió thổi cuốn bay lên, đan xen bập bồng cùng vạt áo bào đen của nam nhân.

Cảnh tượng thật mẹ nó đẹp đẽ, nhưng Nam Tầm biết người đàn ông trước mặt không phải một con chim tốt.

Thúy Hoàn vừa rót trà đi tới sợ ngây người, để bình trà xuống ầm một tiếng, hét lớn: "Đăng đồ tử*, mau thả nương nương nhà ta ra!" Sau đó liền vung quyền đánh tới.

*Đăng đồ tử = đồ sở khanh

Ở trước lúc Thúy Hoàn đánh tới, nam nhân đã buông lỏng tay, còn cực kì quân tử mà ôm quyền: "Tại hạ mạo phạm cô nương."

Nam Tầm nhặt kiếm rơi trên đất, không hờn không giận nhìn hắn: "Ngươi cũng biết ngươi mạo phạm ta? Nói ngoài miệng không thôi có ích lợi gì, có phải ngươi nên bồi tội cho ta hay không?"

Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, có hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng muốn ta bồi tội thế nào?"

Nam Tầm khẽ cười: "Nói giỡn thôi, ngươi còn tưởng thật. Ta nói gan ngươi cũng lớn thật đấy, hoàng cung này là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi là đi sao? Không sợ bị chó săn nào đó của Hoàng thượng phát hiện, rồi đâm cho ngươi mấy cái lỗ trên người?"

Chó săn...

Ánh mắt nam nhân trầm xuống, xẹt qua vẻ lạnh lẽo.

"Hai ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, vẫn luôn nhớ tới lời nàng nói." Nam nhân bỗng cúi thấp đầu, dáng dấp có vẻ khá gian nan.

Nam Tầm chớp chớp mắt, làm ra vẻ khó hiểu: "Lời ta nói? Ngoài việc kêu ngươi lăn, ta còn nói cái gì?"

Nam nhân vừa nghe lời này, bàn tay giấu sau lưng bỗng nắm chặt, như là đang cực lực nhẫn nại cơn tức giận nào đó, nhưng rất nhanh hắn buông nắm đấm.

"Rõ ràng nàng đã nói, chúng ta có tiếp xúc da thịt, còn bảo ta cưới nàng." Nam nhân hơi cúi thấp đầu, ngữ điệu nhanh chóng nói một câu như vậy.

Nam Tầm rất muốn vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn của đối phương, khóe miệng cũng rất muốn cong lên cười to, nhưng nàng vẫn kiềm chế lại.

"Cho nên ngươi tưởng thật, còn muốn cưới ta?" Nam Tầm cười tủm tỉm nhìn hắn, trong lời nói lộ vẻ châm chọc: "Người mà mặt cũng không dám lộ, cũng dám khoác lác không biết ngượng nói muốn cưới ta?"

Nam nhân vội vàng nói: "Bây giờ ta còn không thể lộ mặt, nhưng nếu nàng chịu gả cho ta, ta liền lập tức cho nàng thấy bộ mặt thật của ta."

Nam Tầm liếc hắn, nói lạnh nhạt: "Vậy không phải ngươi đã quên, ta là phi tần trong hậu cung, là nữ nhân của Hoàng thượng đấy chứ?"

"Vậy thì sao? Hoàng thượng có hậu cung ba ngàn giai lệ, mà ta muốn, duy chỉ một mình nàng mà thôi." Hai mắt nam nhân vẫn luôn nhìn nữ tử trước mặt không dời mắt.

Tròng mắt hắn rất đen rất sâu, nên lúc hắn cố tình tỏ ra dịu dàng sẽ khiến người ta có loại ảo giác hắn rất thâm tình.

Nam Tầm chợt cười ra tiếng: "Ta nói nam nhân à, ngươi là thật lòng? Ngươi đối với ta nhất kiến chung tình, động lòng với ta? Cũng bởi vì lần trước ta chứa chấp ngươi một buổi tối, vứt cho ngươi một bình thuốc cầm máu, ngươi liền động lòng với ta? Nếu như thế, lòng ngươi động cũng quá dễ dàng. Ta cũng không dám tin tưởng một người đàn ông tùy tiện như vậy."

Nói xong, nàng ném thanh kiếm trong tay.

Bảo kiếm choang một tiếng đã rơi chính xác vào trong vỏ.

Nam Tầm phất tay cũng không quay đầu liền đi rồi: "Trở về đi thôi. Lần này nếu đội hộ vệ tuần tra phát hiện, ta sẽ không giúp ngươi nữa."

Rầm một tiếng, Nam Tầm đóng cửa, cũng ngăn cách nam nhân đeo mặt nạ đang nhìn thâm tình chăm chú ở ngoài.

Nam nhân đeo mặt nạ không giải thích gì nhiều, chỉ là buổi tối ngày hôm sau, hắn lại đến lần nữa.

Nam nhân dáng người cao ngất đứng dưới tàng cây hòe, không nói gì mà lẳng lặng nhìn nữ tử múa kiếm.

Hoa hòe trắng như tuyết rơi nhẹ trên vai hắn rồi lại từ từ trượt xuống, chỉ để lại vài cánh hoa không muốn rời đi. Cánh hoa rơi rì rào, trên vai hắn để càng lâu càng nhiều, mãi đến tận khi cả người hắn cũng lây dính một thân hương hoa say lòng người.

Nam Tầm đã múa xong một bộ kiếm pháp, nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi lại tới làm gì? Đến cùng là ngươi có bản lĩnh ngập trời có thể đi tới đi lui tự nhiên tại hoàng cung này, hay là ngươi không muốn mạng, vội vã tìm chết?"

Nam nhân mang mặt nạ hơi mím môi, hắn trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói: "Ta chỉ bỗng nhớ ra, ta đã quên nói cho nàng biết tên của ta."

Nam Tầm dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần nhìn hắn: "Ngươi không cần cố ý đi một chuyến để nói cho ta ngươi tên gì, bởi vì ta không có hứng biết."

"Nhưng ta muốn nói cho nàng biết." Nam nhân nói: "Ta tên... Yến Hàn."

Nam Tầm lườm hắn: "Rồi, ta biết rồi, ngươi có thể cút."

Nam nhân mang mặt nạ bạc tự xưng Yến Hàn nghe được lời này không cút ngay, cứ như vậy dùng ánh mắt sâu kín nhìn Nam Tầm hồi lâu. Chờ bóng dáng Nam Tầm khuất sau cánh cửa, hắn mới xoay người bay vào trong màn đêm.

Nam Tầm vừa đóng cửa lại, trộm nhìn ra từ khe cửa. Nàng cảm thấy kỹ thuật diễn của bạo quân thực quá đáng khen. Nàng đã không ở đó nữa, hắn còn muốn đứng diễn một bộ lưu luyến thâm tình ngoài cửa.

"Nương nương, tại sao người không trực tiếp đuổi hắn đi, còn nói nhiều lời với hắn như vậy?" Thúy Hoàn không hiểu hỏi.

Nam Tầm bưng cốc trà trên bàn uống một hớp, nói: "Ta cảm thấy tiểu tử này cũng rất hợp khẩu vị, vì vậy ta đang khảo nghiệm hắn. Nếu như hắn thật sự có thể cho ta một trái tim chân thành ---"

Hơi ngừng lại, Nam Tầm híp mắt nở nụ cười: "Ta không ngại cắm sừng bạo quân kia."

Thúy Hoàn nghe xong lời này, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, cằm há hốc sắp rớt.

"Nương nương, người, người, người muốn cắm, cắm sừng Hoàng thượng?" Thúy Hoàn lắp bắp nói không ra một câu hoàn chỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc