MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

"Tiểu Bát, hình như ta cảm nhận được trận pháp từ vu thuật trên thân con rắn kia." Nam Tầm nói.

"Khó trách gia thấy thanh kiếm kia rất tà hồ nhưng lại không cảm ứng được chút linh khí nào. Trên thân kiếm dường như quanh quẩn một cổ sát khí rất lợi hại." Tiểu Bát dựa vào lương tâm nghề nghiệp nhắc nhở một câu: "Nam Tầm, đại Boss không đơn giản đâu. Về sau ngươi phải cẩn thận."

Nam Tầm bĩu môi: Còn cần ngươi phải nói sao. Làm gì có thế giới nào có đại Boss không cần cẩn thận?

Cung Mặc Nhiễm tiếp nhận bảo kiếm cầu phúc trong tay Nam Tầm, bỗng giơ kiếm chỉ lên trời cao, mũi kiếm và tay áo dài vạch ra một độ cung duyên dáng giữa không trung.

Nam Tầm cách gần đó thậm chí còn có thể nghe được tiếng quần áo ma sát "xàn xạt" với không khí.

Bá tánh quỳ lạy từ xa xa nhìn thấy thì trở nên vô cùng phấn khích.

Sứ thần tam quốc không một ai là không nhìn chằm chằm Quốc sư Nam Vân Quốc hành động kỳ quái này. Chỉ có Kỳ Hành Khanh vẫn luôn dùng ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn chăm chú Nam Tầm thật lâu.

"Trình tế phẩm." Cung Mặc Nhiễm giơ kiếm nói.

Hắn rõ ràng chỉ khẽ mấp máy môi mỏng, giọng điệu cũng là lãnh đạm lành lạnh. Vậy mà không biết vì sao, tiếng hắn vừa phát ra lại giống như được thứ gì đó khuếch trương, vang vọng khắp toàn bộ giáo trường.

Lời vừa dứt, từ một nơi nào đó ở giữa đám người lập tức mở ra một con đường nhỏ. Có chín đại nội thị vệ đang áp giải hắc y nhân đi tới.

Những hắc y nhân này chính là thích khách hôm qua hành thích Quốc sư đại nhân bị bắt sống. Bọn họ đang lần lượt bị áp giải đến trước mặt Quốc sư.

Nhóm thích khách thấy ánh mắt lạnh lẽo như đầm nước sâu của nam nhân trước mặt, trong lòng không khỏi lan tràn sợ hãi.

Cung Mặc Nhiễm đột nhiên cong cong khoé môi, con ngươi tĩnh mịch hiện lên nụ cười làm người khác phải sởn tóc gáy. Thật là quỷ dị không nói nên lời.

Bỗng, trường kiếm quấn xà kia được hắn khẽ nâng lên, chỉ vào ngực người thứ nhất.

Thích khách kia vốn không muốn sống, thậm chí còn có ý định cắn lưỡi tự sát. Nhưng những người này đã vặn gãy cằm gã, gã có muốn cắn cũng không cắn được.

Thích khách trơ mắt nhìn nam nhân đẹp như thần linh trước mắt mang vẻ mặt lạnh nhạt mà...  đâm trường kiếm kỳ quái kia vào lồng ngực gã.

Trong một giây nào đó, gã bỗng nhiên trừng lớn hai mắt hoảng sợ không thôi. Vì sao, vì sao gã lại "nghe" được tiếng thứ gì đó đang hút máu của mình?

Là thanh kiếm kia, thanh kiếm xà quấn quanh thân đó thế nhưng đang hút máu trong người gã!

Người trước mắt này là thần tiên gì chứ, hắn rõ ràng là một con... Quái vật.

Gã muốn mở miệng, gã muốn la hét, nhưng gã lại không thốt nên lời.

Cung Mặc Nhiễm mặt không biểu cảm rút ra bảo kiếm.

Người nọ đến chết vẫn mang dáng vẻ hai mắt trừng to, giống như đang sống sờ sờ mà bị hù chết.

Máu tươi nhuốm trên bảo kiếm không ngừng tự động hội tụ từ mũi kiếm vào trong miệng con rắn.

Không lâu sau đó, toàn thân Đằng Xà quấn trên bảo kiếm thế nhưng đều biến thành màu đỏ nhạt, hào quang lưu chuyển, quỷ dị đến cực điểm. Mà thân kiếm kia thì lại khôi phục dáng vẻ không dính một giọt máu như lúc ban đầu.

Cung Mặc Nhiễm duỗi tay nâng kiếm, cụp mắt nhìn thân rắn hoá màu đỏ nhạt của Đằng Xà, cả người hắn đều tản ra khí tràng quỷ dị.

Nam Tầm nhìn hắn không chớp mắt, lông mày càng nhăn chặt hơn.

Tiểu Bát bật thốt tiếng chửi thề: "Đại Boss lúc này thật đáng sợ, thật biến thái a a a."

Nam Tầm vô cảm "ừ" một tiếng: "Ta cũng thấy vậy."

Mãi đến khi đại Boss giết xong tên thích khách cuối cùng, toàn thân Đằng Xà trên trường kiếm đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Huyết quang trên thân rắn lưu động, con Đằng Xà kia như đang bừng sống.

Các hoàng tử cùng đại thần đứng cách đó không xa nhìn mà trán đã toát cả mồ hôi.

Lần tế thiên cầu phúc này không giống với những lần trước, lần này vậy mà lại vô cớ khiến người ta sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

Cung Mặc Nhiễm cầm trường kiếm quấn xà trở về pháp đàn.

Chỉ là một động tác tay, Cung Đại lập tức dâng lên lá bùa đã được vẽ tốt trước đó, Cung Lục cắm một cây hương trụ thô to vào trong đại đỉnh trên pháp đàn. Xong việc, hai người lại cung kính lui ra.

Cung Mặc Nhiễm phất tay áo một cái, hương trên pháp đàn không đốt tự cháy.

Sương khói lượn lờ, hương thơm của gỗ đàn lập tức tỏa ra khắp nơi. Mùi hương thư thái làm cảm giác quỷ dị sởn tóc gáy vừa rồi trong lòng mọi người tản đi không ít.

"Tế thiên." Cung Mặc Nhiễm nói.

Chỉ một thoáng, tất cả văn võ bá quan đều không chớp mắt nhìn qua. Trong đám sứ thần tam quốc đã có người thất thố duỗi dài cổ.

Cung Mặc Nhiễm hướng trường kiếm trong tay về phía đại đỉnh, đầu rắn trên mũi kiếm vừa vặn nhắm ngay đất cát trong đó.

Tiếp theo, một màn kỳ quái xuất hiện.

Đằng Xà toàn thân đỏ như máu đột nhiên mở lớn miệng, phun ra một đám huyết vụ. Cát nâu trong đại đỉnh bị bao phủ trong sương, rất nhanh đã bị nhuốm đỏ. Mà sương khói lượn lờ xung quanh cũng dần mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

Tiểu Bát nhìn đến phát ngốc, hỏi Nam Tầm: "Không phải là ngươi rất tinh thông vu thuật cổ thuật gì đó sao? Đại boss rốt cuộc đang làm trò gì vậy?"

Nam Tầm nhàn nhạt nói: "Tế thiên cầu phúc đấy, không phải trước đó đã nói rồi à?"

Tiểu Bát:...

"Tế thiên cầu phúc cái lông. Tế thiên cầu phúc có khiếp người như thế hả?"

Nam Tầm mím mím môi, rũ mắt nói: "Ta mẹ nó thật muốn đánh nát đầu hắn. Hở chút là lại sử dụng cấm thuật, có phải hắn thấy vạn tiễn xuyên tâm còn chưa chết đủ thảm đúng không?!" 

Tiểu Bát:...

Dưới ánh nhìn của muôn người, Cung Mặc Nhiễm giơ kiếm nói: "Trời xanh trên cao, nay trình lên máu của tội nhân, nguyện trời xanh hoá tội nghiệt thành phúc lợi, tạo phúc cho ngàn vạn con dân Nam Vân Quốc ta."

Lời nói kia như chuông lớn vang tận mây xanh, truyền đi khắp bốn phương tám hướng.

Bá tánh kính sợ không thôi, hoàn toàn phủ phục trên mặt đất.

Khói hương tự động ngưng thành Tụ Linh Trận khổng lồ trên không trung, Cung Mặc Nhiễm bắt đầu đốt lá bùa thứ nhất.

Trong khoảnh khắc, bầu trời nắng trong vạn dặm không mây lập tức bị mây đen nghìn nghịt bao phủ.

Lá bùa thứ hai đốt lên, trên trời tức khắc giáng xuống từng cỗ thần lôi to như cổ tay, nghe nói còn được gọi là "cửu thiên thần lôi", có thể diệt trử hết thảy tà ma trên thế gian.

Cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm.

Tới lúc này rồi, ngay cả Kỳ Hành Khanh từ trước đến nay không tin quỷ thần, trong mắt cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ sâu sắc.

Lá bùa thứ ba đốt lên, dưới bầu trời nổi cơn mưa rào tầm tã.

Mà càng kỳ dị chính là, cơn mưa lại tránh đi chỗ giáo trường, chỉ trút xuống xung quanh.

Bá tánh bị xối ướt như chuột lột trong nháy mắt, nhưng lại kích động không kiềm chế được.

"Đây chính là phúc lợi Quốc sư đại nhân cầu với ông trời, nước mưa này đều là phúc lợi đó!" Một vị bá tánh nói.

Dân chúng trực tiếp ngửa đầu uống nước mưa vào bụng. Có người thông minh đã chuẩn bị bình trước khi đến, lúc này đang cầm bình hứng nước.

Chờ đến khi Cung Mặc Nhiễm chấp kiếm vẽ một đường giữa không trung, cơn mưa như trút nước liền dừng ngay tức khắc.

Bạch y nam tử gật đầu với lão Quốc quân: "Hoàng Thượng, thần đã tế thiên cầu phúc xong. Phúc lợi đã buông xuống lãnh thổ Nam Vân Quốc ta, Nam Vân Quốc ta năm nay chắc chắn mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an."

Lão Quốc quân không ngừng vuốt râu, quát lớn: "Tốt, rất tốt!"

Trên giáo trường, tâm trạng lão Quốc quân rất tốt, quần thần hô to: "Hoàng Thượng vạn tuế, Quốc sư thiên tuế ——"

Đại điển kết thúc, lão Quốc quân Nam Vân Quốc dẫn đầu lên long liễn rời đi, còn Quốc sư thì lên chiếc kiệu hoa lệ màu trắng, mấy vị đệ tử Mặc Nhiễm Đường trái phải vờn quanh.

Sứ thần tam quốc cùng văn võ bá quan cũng theo sau đó rời đi.

Một tràng tế thiên cầu phúc quỷ dị làm sứ thần tam quốc đều mang tâm tư khác nhau.

Ánh mắt đầy sâu xa của Kỳ Hành Khanh dừng trên người bạch y nữ tử bên cạnh kiệu.

Hắn không thể ngờ được rằng, Tường Vi cô nương thế nhưng lại trở thành đệ tử của Mặc Nhiễm Đường.

Xem ra, hắn cần phải hơi chút thay đổi sách lược rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc