MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: RED/ Beta: Padu, Trant

Tần Văn nghe những lời này rốt cuộc không treo nổi nụ cười trên mặt.

Tiểu Bát cười vang: "Ha ha... Nam Tầm ngươi quả là thánh thần, phải như thế! Dùng cái mặt ngây thơ vô tội này làm đối phương tức chết đê! Gia khoái muốn chết vẻ ngậm bồ hòn làm ngọt này của ả, muah ha ha..."

Tần Văn khoanh tay trước ngực hòng giấu móng tay đang đâm sâu lòng bàn tay.

"Chú Phương, lời Lam Lam là thật ư? Anh ba tôi thật sự chẳng màng công việc, ngày ngày quấn quýt với cô bé? Lại còn tự mình giúp cô bé tắm rửa mặc đồ?"

Tuy Tần Văn cảm thấy cô nhóc nom thơ ngây vô hại kia sẽ không dám nói láo trước mặt Phương Hằng nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại. Bởi chú không phải kẻ nói hươu nói vượn.

Phương Hằng dường như không thấy được tia hy vọng le lói trong mắt Tần Văn, giọng điệu rất mực bình thản đáp: "Những điều cô Lam Lam nói đều là sự thật, anh Ngụy và cô ấy gắn bó bên nhau đêm ngày."

Đôi tay Tần Văn bỗng nắm chặt, lòng bàn tay bị đâm đau đớn. Cô ả cố gắng kéo khóe miệng gượng cười mấy lần, cuối cùng từ bỏ, không cười nổi.

"Xem ra anh ba tôi coi cô Lam Lam đây là bảo bối thật đấy nhỉ? Chỉ là không biết, cái vẻ không rành thế sự này là thực hay là giả nha?"

Hơi ngừng, cô ả nhìn Nam Tầm, một lần nữa quay về ngữ điệu dịu dàng: "Lam Lam, chị đùa thôi, em đừng tưởng thật nhé. Chị quá bất ngờ ấy mà. Em biết không, sau mười năm chung sống cùng anh ba, chị hiểu rõ anh ấy nhất. Anh ấy là một người rất có dã tâm, không giống loại người bị nữ sắc làm mờ mắt."

Nam Tầm mở to hai mắt nhìn cô ta, nai tơ nói: "Chị à, em không hiểu chú như chị, em chỉ biết là chú thích em."

Một câu làm khơi dậy hận ý của Tần Văn.

Nam Tầm cảm thán cùng Tiểu Bát: "Cái cô này nhịn cũng giỏi thật đó, nếu là ta chắc đã trở mặt rồi. Tiểu Bát, lúc trước ngươi bảo ta đề phòng vì cô ả rất lợi hại hả?"

Tiểu Bát: "Nguyên thế giới, ả hố đại Boss phải chăm nom mình. Đại Boss tuy đồng ý lại không hề có hứng thú với ả, chỉ coi là em gái thôi. Mấu chốt là cô em gái này lợi dụng thế lực hắn làm không ít chuyện bẩn thỉu thu lợi bất chính. Về sau, khi khí vận tử đối đầu với đại Boss, tìm được bao chứng cứ về rửa tiền, kinh doanh sòng bạc bất hợp pháp, mà những thứ đó kỳ thật đều do Tần Văn làm dưới tên đại Boss."

Nam Tầm nhíu mày: "Nếu không thích, vì sao đồng ý?"

Tiểu Bát: "Thì vì hắn là con..."

"Cẩn thận!" Đúng lúc này, Tần Văn đột nhiên hô khẽ.

Phương Hằng phản ứng rất mau, thời điểm có gì đó bị ném tới từ phía sau đã lập tức tiến lên chắn cho Nam Tầm, sút văng đồ vật kia.

Lại chẳng ngờ đó là mấy chai vang đỏ. Theo cú đá, rượu bên trong bắn tung tóe xối bẩn cả người chú, cả trên váy Nam Tầm cũng bị dính không ít.

Tần Văn trách cứ cô hầu gái đẩy xe thức uống: "Làm ăn kiểu gì đấy? Tại sao lại bất cẩn như vậy!"

"Thành thực xin lỗi! Tôi không cố ý, vừa nãy xe đẩy bất ngờ bị đụng vào. Rất xin lỗi!"

Động tĩnh bên này đã khiến không ít người chú ý, Tần Văn vội nói: "Chú Phương, chú và Lam Lam theo tôi đi đổi đồ mới đi. Cô hầu này tôi sẽ sa thải ngay, thật xin lỗi."

Phương Hằng vô cảm nói: "Không cần."

Tần Văn buồn thiu, tủi thân hỏi: "Chẳng lẽ chú Phương đang trách tôi sao? Chú không nghĩ là tôi cố ý chứ? Tôi làm loại trò rẻ tiền này được gì? Tôi lấy một bộ quần áo mới cho chú, còn Lam Lam, em mặc tạm đồ của chị được không? Là đồ dạ tiệc chị chưa mặc qua, cũng không kém bộ em đang mặc nha."

Biểu hiện chân thành như vậy, Phương Hằng cũng không xác định chuyện ban nãy có phải cố ý không. Nếu đúng là mấy trò mèo của đám đàn bà với nhau thì cô ả hẳn là muốn cô Lam Lam chật vật, không lý nào lại tha thiết giúp đỡ như vậy.

Tần Văn giải thích: "Chú Phương, tôi chỉ không muốn bị anh ba hiểu lầm. Tôi thừa nhận là vừa rồi hơi ghen tỵ, nhưng tôi không phải loại người này, chú hãy tin tôi đi. Nếu để anh ba nhìn thấy bộ dạng này của hai người, anh ấy sẽ mắng tôi mất. Tôi không muốn bị anh ba ghét đâu."

Tiểu Bát: "Ả này rốt cuộc đang chơi trò gì?"

Nam Tầm: "Hay thấy ta xinh đẹp quá nên ngứa mắt?"

Phương Hằng im lặng một chốc, thấy ngày càng nhiều người chỉ trỏ qua đây, đành chọn tin tưởng Tần Văn.

Hai người đi theo Tần Văn vào phòng ngủ tầng hai, Phương Hằng hỏa tốc đổi đồ rồi canh cửa chờ Nam Tầm.

Tần Văn là một cô gái rất tinh ý, sợ Phương Hằng không yên tâm nên chỉ khép hờ cửa, để chú có thể nghe được tiếng trò chuyện của hai người bên trong, cũng không lo Tần Văn giở trò.

Tần Văn đúng thật chỉ lấy váy đưa Nam Tầm, cười nói: "Đừng sợ, em là người của anh ba, chị sẽ không làm gì em."

Nam Tầm đánh giá chiếc váy dài trắng đính sequin bạc lộng lẫy sang trọng, nhìn là biết hàng xa xỉ, chẳng kém chiếc Ngụy Xương đưa.

"Tiểu Bát, giúp ta xem xem có vấn đề gì không."

Tiểu Bát: "Nhìn rồi, không có vấn đề gì, không có chỗ nào chắp vá lỏng lẻo, cũng không bị xịt nước hoa hay thuốc gì kỳ quái, mới tinh tươm."

Nam Tầm áp xuống nỗi hoài nghi, cảm ơn Tần Văn.

Tần Văn cười: "Ơn huệ gì, nếu không phải hầu gái chỗ chị tay chân lóng ngóng thì váy em cũng không bẩn. Mau thay đi, nếu em ngại chị có thể ra ngoài."

"Không cần, em vào phòng tắm thay, cần lau qua một chút."

Nam Tầm đi vào phòng tắm đóng cửa, lấy khăn ướt xoa xoa chân bị dính rượu, sau đó gắng sức mặc lên váy dạ hội.

Tiểu Bát cảm khái: "Trước kia đều là đại Boss mặc cho ngươi, chiều ngươi thành con lười rồi. Tự kiểm điểm đi, váy còn không biết mặc."

Nam Tầm nghi hoặc: "Ta cứ cảm thấy có gì đó quái quái, ngươi xem ta có nên bảo cô ta đổi cho cái váy khác không?"

Tiểu Bát: "Bé người cá hồn nhiên đâu nghĩ nhiều như vậy? Ngươi muốn lạc vai trước mặt đại Boss à? Gia đã kiểm tra, nó không sao hết còn đẹp hơn cái ngươi đang mặc."

Nam Tầm: "Ngươi không hiểu phụ nữ. Tại sao cô ta lại đưa ta bộ váy đẹp như vậy? Muốn ta bị người ta chú ý? Tại sao muốn cho ta bị chú ý?"

Nam Tầm đang suy tư, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cúi đầu xem chân mình: "Tiểu Bát, việc lớn! Ta cảm giác chân mình là lạ, có phải sắp biến về đuôi cá không?"

Tiểu Bát cũng hốt hoảng: "Đờ mờ! Sao đột ngột thế?"

Nam Tầm nhíu mày: "Ta và Ngụy Xương vừa mới chơi trò hai người trước khi rời biệt thự, không lý nào lại biến về đuôi cá nhanh như vậy. Rốt cuộc là tại sao?"

Tiểu Bát cũng nghĩ nát óc: "Từ từ, ngươi vừa rồi dùng nước lau chân đúng không? Ôi giời ơi, chân của ngươi hình như không thể dính nước!"

Nam Tầm ngạc nhiên: "Ah? Nhưng mà rõ ràng mỗi lần ta với Ngụy Xương chơi xong đều tắm cũng không thấy chân ta bị biến về đuôi cá."

Tiểu Bát rít gào: "Mẹ nó, lúc ấy bọn bây tắm rửa xong còn dính vào nhau ôm ấp hôn hít mãi không dứt. Có nước bọt giữ cho chân ngươi không bị biến đổi. Không ổn, không ổn... Ngươi mau kiếm nước bọt để hấp thu đi, bằng không sẽ vỡ lở mất!"

Nam Tầm cảm giác hai chân mình đang nhanh chóng mềm hóa, vảy mềm dần hiện lên lờ mờ.

"Nhanh lên, Nam Tầm! Ngươi không thể bại lộ lúc này được!" Tiểu Bát thúc giục.

Nam Tầm gượng cười: "Ta đi tìm Ngụy Xương."

Tiểu Bát "Ngươi không biết thật hay đang giả đò đấy? Không kịp rồi, chọn bừa một người đi! Chỉ cần là nước bọt của con người là được!"

Nam Tầm hỏi: "Con gái có được không?"

Tiểu Bát: ... 

_________________

[*Váy sequin lấp lánh (maybe):

Bình luận

Truyện đang đọc