MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Nam Tầm tính đi tắm nước nóng, nhưng nghĩ đến trong phòng còn có một con quỷ giới tính nam nào đấy thì vội vàng chui vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại.

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười rầu rĩ của boss lớn lệ quỷ: "Mạt Mạt, cửa và tường đối với anh đều vô dụng thôi."

Ý là anh muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn nhìn thấy gì thì đều có thể nhìn thấy được.

Nam Tầm lớn tiếng cảnh cáo: "Họ Phó kia, nếu anh dám đi vào, em dùng chân đá bay anh!"

Quỷ ngoài cửa lại cười khẽ một tiếng: "Mạt Mạt, thực ra anh đã sớm nhìn qua rồi, ừm, em… rất tuyệt."

"Mẹ nó cút xa một chút cho em ——" Bên trong phòng tắm truyền ra tiếng rống giận dữ của Nam Tầm.

Ý cười trong mắt Phó Vũ lại nồng thêm, sau khi đứng ở trước cửa phòng tắm một lúc lâu mới rời khỏi như cô mong muốn.

Nam Tầm vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Quỷ đại nhân đi xa chưa?"

Tiểu Bát không trả lời.

Nam Tầm chợt nhớ ra, Tiểu Bát đã che chắn tất cả giác quan rồi, bây giờ không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả.

Cảm thấy boss lớn lệ quỷ đã đi xa, cuối cùng Nam Tầm mới thoải mái tắm nước nóng.

Nam Tầm dùng khăn lông quấn quanh thân thành bánh chưng lớn, sau đó chui vào trong chăn mặc đồ ngủ một cách lưu loát, rồi dùng chăn che kín bản thân lại.

Phó Vũ thấy toàn bộ quá trình, anh ngồi ở bên giường, trong mắt chứa ý cười.

"Mạt Mạt, ngủ đi, yên tâm, anh sẽ không đối với em như vậy."

Nam Tầm không tin liếc nhìn anh: "Lúc ở trong nhà Tô Hàm, chẳng lẽ người hai lần ba lượt giở trò lưu manh với em không phải là anh?"

Phó Vũ nghẹn họng, dừng một chút rồi chợt cúi đầu xuống, dáng vẻ biết lỗi, nói: "Mạt Mạt, sau này nếu em không muốn, anh sẽ không chạm vào em."

Nam Tầm lập tức hỏi Tiểu Bát ở trong lòng: "Ngươi tin không?"

Tiểu Bát vô cùng dứt khoát trả lời một câu: "Không tin."

Tuy boss lớn lệ quỷ nói sẽ không chạm vào Nam Tầm, nhưng quỷ không cần đi ngủ, cho nên lúc Nam Tầm ngủ, anh liền chuyển ghế đến ngồi bên giường, đôi mắt nhìn chòng chọc vào ót cô.

Nam Tầm: "Tiểu Bát, gáy ta lạnh quá. Anh ấy lại nhìn chằm chằm ta như vậy nữa thì ta cảm thấy đầu ta có thể sẽ nở hoa mất."

Hư Không Thú vội vàng đưa ra kiến nghị: "Không phải ngươi đến dâng hiến tiết tháo à, còn không mau mời tiên sinh lệ quỷ lên giường?"

Nam Tầm: "Được rồi bảo bối, ngươi vẫn tiếp tục giả chết đi."

Gan Nam Tầm rất lớn, mặc dù sau lưng có con quỷ vẫn nhìn như hổ rình mồi, nhưng dù cô lo lắng không yên thì vẫn ngủ như chết được.

Trước khi ý thức mơ hồ thì cô nghĩ, nếu tiên sinh lệ quỷ muốn giả làm quân tử, cô để cho anh giả đủ.

Nhưng mà đến nửa đêm, Nam Tầm mơ mơ màng màng cảm thấy có cơn gió lạnh chui vào trong chăn, bao chặt lấy cô.

Nam Tầm thầm trợn trắng mắt trong lòng, quay người lại ôm cọc gỗ lạnh buốt bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, một mình Nam Tầm nằm ở trong chăn, quỷ đại nhân trong phòng cũng không thấy đâu.

Chờ đi xuống tầng, Nam Tầm mới phát hiện trên bàn có thêm một ly sữa nóng hổi và bánh mì nướng.

"Phó Vũ? Phó Vũ?" Nam Tầm gọi hai tiếng, không có ai đáp lại.

Nam Tầm ăn xong bữa sáng, một mình đến trong sân nhổ cỏ. Ngày hôm qua lúc cô mua đồ đã tiện thể mua luôn ít hạt giống hoa, chợt muốn xới đất, trồng một vài loài hoa mới.

Việc cu li này vốn nên để Phó Vũ làm, nhưng lại không biết con quỷ này đã chạy đi đâu rồi.

Lúc nhổ được một nửa cỏ dại, bên tai chợt truyền đến giọng nói của Phó Vũ: "Mạt Mạt, em đang làm gì vậy?"

Nam Tầm bị anh dọa sợ, rất muốn trách mắng một câu sao anh đi đường lại không có tiếng động, sau đó nhớ đến anh là quỷ, quỷ đi đường vốn dĩ chính là không có tiếng động.

"Em muốn trồng hoa, vốn định tìm anh giúp em nhổ cỏ, nhưng mà anh không ở nhà."

Phó Vũ nghe vậy, ánh mắt nhìn cô trở nên vô cùng dịu dàng, anh đưa bó hoa cúc trắng trong tay cho cô, cười nhạt nói: "Đây là anh vừa hái trong đồng ruộng."

"Sáng sớm đã không thấy bóng dáng anh đâu, thì ra đi hái hoa cho em sao?" Nam Tầm hơi bất ngờ, cô nhận hoa đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.

Hương thơm hoa cúc trắng nhàn nhạt, ngửi cực kỳ khoan khoái.

"Em rất thích, cảm ơn tiên sinh Phó Vũ." Nam Tầm cười nói, cho anh một cái ôm nồng nhiệt.

Phó Vũ ôm lấy cô, nghiêng đầu hôn một nụ hôn lên sườn mặt cô: "Anh biết em sẽ thích mà."

Nam Tầm lặng lẽ giật giật khóe miệng.

Nếu như tôi nói không thích thì anh muốn như thế nào? 

Đến khi ôm đủ rồi, Phó Vũ xoa đầu cô, chủ động nhận cái xẻng trên tay cô bắt đầu xới đất trong sân, Nam Tầm thì gieo hạt trên đất đã xới xong.

Sau giữa trưa, Nam Tầm ngồi ở trên ban công ngắm phong cảnh, Phó Vũ bỗng ôm lấy eo cô từ phía sau: "Mạt Mạt, chính là con đường nhỏ trước mặt này, trước kia mỗi ngày mùa hè anh đều có thể thấy em đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ đi qua từ chỗ này, có đôi khi em còn vẫy tay với anh, thậm chí cười với anh nữa."

Trong lòng Nam Tầm im lặng trả lời một câu: Nếu như tôi biết sau này anh sẽ biến thành một con lệ quỷ như vậy, lúc trước tôi chỉ biết khóc với anh.

"Lúc trước em cho là một đứa trẻ đứng trên ban công, tiên sinh Phó Vũ, em thật không ngờ đó chính là anh." Nam Tầm nói.

Ánh mắt Phó Vũ hơi nheo lại, nhấn mạnh: "Mạt Mạt, bây giờ anh cao 1m86, một bàn tay cũng có thể nâng em lên."

Nam Tầm còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì cô đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người được một cánh tay có lực mạnh mẽ nâng lên, không nhịn được hô một tiếng hoảng sợ.

Nam Tầm vội vàng bám vào đầu anh, để phòng chính mình ngã xuống. Bây giờ cô giống như một đứa trẻ ngồi ở trên cánh tay trái của anh, cô sững sờ ngồi tít trên cao nhìn xuống lệ quỷ đang ngửa đầu nhìn cô.

Cô chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này, chưa bao giờ có một cánh tay mạnh mẽ như vậy có thể cho cô dựa vào, chưa từng có.

Tại sao Phó Vũ lại là một con lệ quỷ chứ, nếu như không phải thì thật tốt.

Đầu óc Nam Tầm nhất thời chập mạch, bỗng nhiên thốt ra một câu: "Phó Vũ, chúng ta đi hẹn hò đi."

Ánh mắt Phó Vũ ngỡ ngàng nhìn cô gái ngồi ở trên bả vai, thì thào lặp lại: "Hẹn hò?"

"Hôm nay có hơi muộn rồi, chúng ta chỉ có thể xem một bộ điện ảnh. Ngày mai thì chúng ta đi dạo phố đi khu vui chơi đi công viên chèo thuyền, chúng ta có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà các cặp đôi hay làm…" Nam Tầm không ngừng nói một tràng.

Ánh mắt Phó Vũ càng lúc càng mờ mịt, cuối cùng lại trở nên hơi thương cảm.

"Mạt Mạt, có phải em đã quên… anh đã chết rồi không?"

Nam Tầm nói: "Em biết chứ, nhưng vậy thì có liên quan gì, chúng ta vẫn có thể hẹn hò."

Tính Nam Tầm nói làm là làm. Số tiền cô gửi trong ngân hàng còn một ít, đủ để mua một cái váy đẹp, sau đó buổi tối lại đi xem một bộ điện ảnh.

Lôi kéo tiên sinh quỷ của mình, Nam Tầm hấp tấp đi dạo một trung tâm thương mại, thử đồ cho tiên sinh quỷ xem thử. Lúc đầu cô còn mong đợi anh cho chút ý kiến, kết quả tiên sinh quỷ nhìn cô mặc gì cũng gật đầu nói đẹp.

Cuối cùng khi cô thay một bộ váy trắng đi ra, tiên sinh quỷ nhìn đến hai mắt đều dính trên người cô.

Bình luận

Truyện đang đọc