MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: RED/ Beta: Padu, Trant

Tiểu Bát lắp bắp: "Không... Không ngờ ngươi... Ngươi lại có sở thích này."

Nam Tầm trợn trắng mắt. Không phải cô thích, mà chắc chắn là cô không hôn nổi tên đàn ông xa lạ nào cả.

Nam Tầm vịn tường ra phòng tắm, hai chân nóng lên, càng lúc càng bủn rủn như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Tần Văn thấy Nam Tầm thì tỏ vẻ xuýt xoa đầy khoa trương: "Em mặc bộ này xinh quá đi! Khó trách anh ba chị thích em như vậy."

Nam Tầm nhìn chằm chằm đôi môi bôi son đỏ thắm phía đối diện, nhìn hết cả nửa ngày.

Thật sự không hạ miệng được!

"Lão Phương!" Nam Tầm đột nhiên hô to.

Phương Hằng hoảng sợ, đá văng cửa xông vào: "Cô Lam Lam, cô không sao chứ?"

Tần Văn cũng bị Nam Tầm làm hết hồn, thấy Phương Hằng nhìn mình đầy cảnh giác thì hấp tấp giải thích: "Tôi thật sự không làm gì em ấy, tôi chỉ chọn bộ váy mới rồi em ấy tự vào phòng tắm thay, vừa ra đây thôi."

Nam Tầm gật đầu: "Lão Phương, chị ấy đúng thật không làm gì cả. Lam Lam chỉ cảm thấy chút chút không khỏe, muốn gặp chú. Lão Phương có thể dẫn tôi đi gặp chú được không?"

Phương Hằng thấy Nam Tầm sắc mặt khó coi vịn tường, định tiến lên đỡ nhưng lại nghĩ tới anh Ngụy không thích người khác chạm vào cô bé nên đành thôi: "Cô Lam theo sát tôi, tôi đưa cô tới chỗ anh Ngụy."

Tần Văn nhìn chằm chằm bóng hai người rời đi, trong mắt lóe lên vẻ ác độc.

Còn tưởng con oắt này làm bộ làm tịch để hãm hại mình chứ. Định mách lẻo với anh ba sao? Ha hả, để xem mày có cửa không.

Đột nhiên, Tần Văn thấy một miếng gì đó rất mỏng trên mặt đất, nếu không phải ánh đèn phản chiếu thì căn bản không phát hiện ra. Cô ả tò mò nhặt lên xem, nghiền ngẫm.

Hình dạng giống với vảy của động vật, trong suốt, nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy hơi xanh nhạt.

Tần Văn rút một tờ giấy gói lại cất đi, sau đó ra ngoài theo hai người kia.

...

Lúc này, Ngụy Xương đã nói xong chuyện với ông Tần, không khỏi nhíu mày khi không thấy Phương Hằng và người cá nhỏ đâu. Nhưng anh nghĩ Phương Hằng đi cùng cô bé thì hẳn không vấn đề gì.

Hiển nhiên, cuộc mật đàm giữa Ngụy Xương và ông Tần không diễn ra mấy tốt đẹp, bởi khách khứa thấy mặt ông Tần đen thui, đám khách trẻ muốn kính rượu mừng cũng không dám bước tới.

"Ngụy Xương, con vẫn giận cha nuôi vì chuyện xảy ra hồi đó sao?" Tần Chung nói. Dù cuộc trò chuyện riêng đã kết thúc nhưng ông vẫn không cam lòng.

Ngụy Xương vốn đã khó ở vì chưa tìm thấy bé người cá, nghe vậy lành lạnh đáp: "Ông Tần, tôi biết trước kia ông đuổi tôi ra khỏi nhà để bảo vệ tôi. Ông vừa nãy nói rồi. Tôi hiểu. Cực kì cảm ơn ông. Vậy ông cũng nên rõ rằng, lúc đi tôi vô cùng dứt khoát. Tôi muốn rời cái chốn này từ lâu lắm rồi, bởi vì mẹ tôi... chết ở đây. Chỉ cần ở đây tôi lại nhớ tới cảnh tượng bà ấy ra đi máu nhuộm đỏ bồn. Nực cười là qua đời mấy tiếng rồi mới được các người phát hiện."

Lặng một thoáng, anh nhấc một ly vang đỏ từ trên bàn, cười châm biếm: "Cho dù là người phụ nữ mỹ miều nhường nào cũng đến lúc hoa tàn ít bướm, e là ngài cũng chán ngấy bà ấy từ lâu."

"Ngụy Xương!" Tần Chung quát khẽ, sắc mặt hết sức khó coi: "Thế nên con vì cái chết của mẹ con mà oán hận ta, thậm chí toàn bộ nhà họ Tần sao? Chẳng lẽ con đã quên ơn dưỡng dục của ta với con? Những thứ nhà họ Tần cho con liệu tên cha cờ bạc kia cho con nổi không?"

Ánh mắt Ngụy Xương tức khắc đanh lại.

Giọng Tần Chung liền hòa hoãn: "Tiểu Xương, con cũng thấy đấy, sức khỏe ta chẳng còn được như xưa, Văn Văn cần một nơi đủ vững chắc để dựa vào mới có thể giữ được gia nghiệp nhà họ Tần. Người được chọn để liên hôn không ít, nhưng chỉ có con là ta yên tâm nhất. Con bé này thích quấn lấy con từ bé, trước kia con cũng rất thích nó mà, sao trưởng thành lại thay đổi vậy?"

Ngụy Xương không để tâm đáp: "Tôi cho rằng vừa nãy trên lầu tôi đã nói rất rõ ràng." Dường như những lời này đã bào nốt chút kiên nhẫn cuối cùng của anh, nhưng ngay khi thấy bé người cá, vẻ mặt anh lập tức thấp thoáng ý cười.

Ngụy Xương hơi ngạc nhiên phát hiện bé người cá đổi váy dạ hội.

Mới một lát mà sao Lam Lam lại thay đồ khác rồi?

Trực giác nhạy bén mách bảo anh có gì đó bất thường.

"Chú ơi!" Bé người cá ra sức vẫy vẫy tay cứ như sợ anh không thấy mình, rồi tập tễnh chạy về phía anh.

Ngụy Xương nhăn mày: Lam Lam bước đi sao có vẻ lạ thường, bị thương ư?

Nam Tầm: Má nó, không phải bị thương. Là hai chân sắp biến thành đậu phụ rồi, không có tí sức lực nào nữa, cứ thế này thì sẽ hóa cá ngay mất!

Ngụy Xương thấy vậy nào còn chờ nổi, cũng mặc xác ông Tần còn dông dài, sải bước lại phía cô bé.

Nhưng mới được hai bước, đèn đóm đột nhiên tắt phụt, cả đại sảnh chìm trong bóng tối.

Mọi người ngạc nhiên ồ lên.

"Sao lại thế này? Mất điện à?"

"Đây là đâu kia chứ, sao mất điện được?"

Trong khi mọi người vẫn đang xì xào, Ngụy Xương đã nhanh chóng xô đổ một cái cái bàn che trước người mình, đồng thời hét lớn về phía Phương Hằng: "Lão Phương, bảo vệ Lam Lam!"

Gần như ngay giây tiếp theo tiếng súng vang lên.

"Pằng!"

"Pằng!"

"Ahhhhhh... " Một cô gái hét lên sợ hãi, theo đó những người khác cũng nối đuôi nhau phát ra những tiếng kêu kinh hoàng.

Trong bóng tối, đám người hoảng loạn trốn chạy.

"Choang!" Chùm đèn thủy tinh hoa lệ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, vỡ tan tành trên sàn.

Nghe tiếng thét của Ngụy Xương, Phương Hằng lập tức kéo bé người cá lẹ làng núp sau một cây cột, tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ.

"Theo sát tôi, đừng chạy loạn." Phương Hằng thì thầm.

Không có tiếng đáp lại, Phương Hằng tưởng bé người cá đang hoảng sợ nên nắm chặt cánh tay, giữ cô bé gần ngay cạnh mình.

Người trong sảnh chạy trốn nhốn nháo, Phương Hằng muốn tới bên anh Ngụy, nhưng lại sợ bé người cá bị ngộ thương, đành phải trốn yên quan sát trước.

Tưởng rằng sẽ nghênh đón một hồi mưa bay đạn lạc quyết liệt, chẳng ngờ tiếng súng chỉ vang lên hai phát rồi im bặt.

Ánh sáng lóe lên đột ngột, đại sảnh lại sáng trưng.

Quang cảnh hỗn loạn, rất nhiều khách khứa ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, có người thì tránh dưới gầm bàn; còn bàn, ghế dựa lại bị xô đổ ngang dọc, rượu trái cây rơi đầy đất.

Quét mắt nhìn qua, không có ai bị thương, trừ người đang nằm run rẩy trên sàn kia.

Tần Chung trúng hai phát súng ở bụng, máu theo đó chảy ồng ộc, mùi máu nồng nặc dần lan tỏa.

Tần Văn sợ tới mức hét lên: "Cha!!!"

"Cha! Cha đừng làm con sợ!" Tần Văn nức nở tèm lem hết cả mặt mày.

Mọi người đều ngây như phỗng nhìn ông ta, thầm nhủ: Sao lại thành ra thế này? Ông Tần thế mà bị ám sát ngay tại tiệc mừng thọ 60 của mình.

Ở vị trí của Tần Chung, trên tay không thể không dính mạng người, nhưng kẻ nào ghê gớm tới mức có thể vươn tay tới biệt thự ông ta? Còn làm trò kết liễu Tần Chung trước mặt quan khách? Rốt cuộc bản lĩnh bực nào?

Không chỉ có người khác trố mắt, Ngụy Xương cũng hơi bất ngờ. Anh đã nhận ra điều bất thường, nhưng tưởng có người nhằm vào mình. Dẫu sao số lần anh bị ám sát dùng hai tay cũng không đếm xuể.

Nhưng không ngờ sẽ là người này.

Sắc mặt Tần Chung bệch bạc của kẻ hấp hối nghiêng nghiêng đầu, chuẩn xác hướng về phía Ngụy Xương, duỗi tay.

Tần Văn khóc lớn: "Anh ba, cha em có lời muốn nói với anh. Anh mau lại đây! Mau lên! Cha em sắp không trụ được nữa rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc