MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Editor: Norah

Beta-er: PaduC

Bác sĩ Lý nói: “Chúng ta thử lại lần nữa, lần này cô nhất định phải phối hợp đấy.”

Nam Tầm nhanh chóng nói được.

Lần này bác sĩ Lý không để cô nhắm mắt ngay, anh lấy đồng hồ quả quýt từ trong túi, đung đưa nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô.

Đôi mắt Nam Tầm nhìn chằm chằm vào đồng hồ đang không ngừng lắc lư kia, nhìn lại nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng cho đến khi từ từ sụp xuống.

Xung quanh cô là một mảng trắng xóa. Đến khi phía chân trời đằng xa truyền đến âm thanh tích tắc, lúc này sương mù dày đặc ở xung quanh mới từ từ tản đi, cô cũng từ từ thấy rõ cảnh xung quanh.

Cô đang đứng ở trên một con đường, xung quanh có xe cộ qua lại không ngừng, người đi đường ngang dọc đợi đèn xanh để đi qua.

Cô nhìn về phía đường đối diện, thấy được một người đàn ông.

Người nọ mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài màu đen, giống như mới đi ra từ công ty.

Cao lớn, đĩnh đạc, đẹp trai, vừa liếc mắt trong đám người là có thể nhìn thấy anh.

Nam Tầm cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng cô có thể thấy rõ mặt anh, nhưng làm thế nào cũng không nhớ được mặt anh ra sao.

Người nọ không hề có biểu cảm mà đứng ở bên đường, thoạt nhìn có hơi lạnh nhạt. Bỗng nhiên anh nhìn về phía cô, đôi mắt sâu không đáy nhìn thẳng cô, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi, trong mắt xẹt qua vui mừng không rõ.

Nam Tầm không nhịn được nhìn nhìn hai bên trái phải của mình, bên cạnh không có ai.

Anh chính là nhìn… mình.

Trong phút chốc, người đàn ông kia chạy vọt qua bên này, dường như ánh mắt anh chỉ còn lại điều anh thấy, hoàn toàn quên mất hết thảy mọi thứ.

Sau đó, Nam Tầm nghe thấy tiếng thắng xe chói tai vang lên, rồi đến tiếng va chạm mạnh.

Người đàn ông ngã xuống đất, cả người toàn là máu.

Nam Tầm ngơ ngẩn nhìn người đàn ông bị xe đụng bay, bỗng nhiên cảm thấy khó thở, có chút thở không nổi.

Miệng người đàn ông nằm ở trong vũng máu khe khẽ mấp máy, dường như đang gọi: “Bạch Mạt…”

Trong giây lát Nam Tầm bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, hung hăng thở hổn hển.

Cô kinh ngạc nhìn một vòng xung quanh, thấy bác sĩ Lý đang nhíu mày.

“Cô Bạch, vừa rồi cô nhìn thấy gì?”

Nam Tầm kể cảnh trong mơ vừa rồi, chân mày bác sĩ Lý càng nhíu chặt hơn.

“Cô Bạch, tình hình của cô còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi. Nếu như không phải là cô đang chơi tôi, tôi cảm thấy rất có thể tinh thần cô có chút vấn đề.”

Nam Tầm: …

Cô cảm thấy đối phương đang biểu đạt uyển chuyển, cô bị bệnh thần kinh rồi.

Thật tức giận, lại có người nói cô bị bệnh thần kinh.

Bác sĩ Lý cất đồng hồ quả quýt của mình, viết hai hàng chữ trên sổ khám bệnh, sau đó kê cho cô vài loại thuốc.

“Cô Bạch, nếu như cô uống thuốc này mà còn không chuyển biến tốt, tôi đề nghị cô ——” Nói đến đây, anh dừng một chút, đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi: “Có thể đi khoa tâm thần xem thử. Xin cô đừng tức giận, tôi chỉ là đề xuất kiến nghị khách quan của tôi mà thôi, cô có thể giữ lại ý nghĩ của mình.”

Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên tường theo thói quen.

Nhưng chính vì vừa nhìn như vậy, tầm mắt anh giống như bỗng bị cố định lại.

Nam Tầm gọi hai tiếng: “Bác sĩ Lý? Bác sĩ Lý?”

Cô cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng quan sát ánh mắt người này, lại phát hiện ánh mắt anh trở nên tan rã, dáng vẻ nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường lại giống như bị thôi miên.

Không bao lâu sau, anh chợt hoảng sợ trừng mắt, mũi miệng chảy máu, cả người cũng bắt đầu co giật, có hơi giống phát bệnh động kinh.

Nam Tầm bị giật mình, vội vàng xông ra bên ngoài hét to lên.

Bác sĩ Lý được đưa đi cấp cứu, Nam Tầm không rõ sau đó anh ta ra sao, chỉ nghe nói giống như có chút rối loạn thần kinh, tạm thời bị đưa đến khoa thần kinh để điều trị.

Từ đó về sau, Bạch Khê Diệp đều không có nhắc lại chuyện bác sĩ tâm lý nữa.

Nam Tầm càng khẳng định mình bị thứ dơ bẩn gì đó bám theo, nhưng mà có boss lớn giá trị ác niệm 100 Bạch Khê Diệp ở đây, lá gan Nam Tầm liền lớn hơn chút. Đều nói quỷ sợ kẻ ác, giá trị ác niệm của Bạch Khê Diệp đầy 100, cô chỉ cần đi theo bên cạnh anh, chắc là thứ kia không thể làm gì cô.

Ban đầu thần kinh hai người đều căng thẳng, sau đó Nam Tầm nói hình như gần đây không nghe thấy âm thanh kỳ lạ nào nữa, lúc này Bạch Khê Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

Tâm trạng mấy ngày này của Nam Tầm không tốt, Bạch Khê Diệp lại ở cùng cô thêm chốc lát, nhưng anh đối xử với Nam Tầm rất cẩn thận, chưa từng yêu cầu ngủ lại.

Nhưng mà lần này, bên ngoài có mưa to.

“Mạt Mạt, bên ngoài đang mưa, hôm nay anh có thể nghỉ một đêm ở đây hay không?” Bạch Khê Diệp hỏi.

Nam Tầm không nhịn được nở nụ cười: “Chỗ này là biệt thự của anh, anh muốn nghỉ thì nghỉ đi, có điều anh chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ tầng một.”

Bạch Khê Diệp vui vẻ đồng ý.

Hai người cơm nước xong, Nam Tầm thu dọn chén đũa xong, rồi cùng ngồi trên ghế sofa xem phim.

Xem một lúc, Bạch Khê Diệp bỗng nâng mặt Nam Tầm lên, cúi đầu định hôn xuống.

Nam Tầm sợ hết hồn, vội vàng đưa tay ngăn mặt anh lại, cười khan ha ha nói: “Khê Diệp, có phải chúng ta tiến triển quá nhanh hay không?”

Bạch Khê Diệp quả thật là một chính nhân quân tử, cô vừa từ chối, anh liền từ bỏ, chỉ là vẻ mặt có hơi thất vọng.

Nam Tầm hơi kinh ngạc. Dễ bị đuổi như vậy à? Đây thật sự là boss lớn phản diện giá trị ác niệm 100 sao?

“Mạt Mạt, em thật sự thích anh sao?” Bạch Khê Diệp bỗng hỏi.

Nam Tầm ngẩn ra, nhanh chóng nói: “Thích chứ, anh nhìn anh xem, bộ dạng đẹp trai, lại có tiền, còn đối xử với em tốt như vậy, em đi đâu mà tìm bạn trai tốt như vậy được, đúng không?”

Bạch Khê Diệp nghe xong thấy buồn cười: “Mạt Mạt, em thật sự là một người thẳng tính, chỉ là anh lại thích em như vậy. Em biết không, vào lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hôm đó có một tên trộm trộm đồ của em, em cầm giày cao gót lên, nhanh chân đuổi theo ngay, khi đó anh đã cảm thấy con gái như vậy thật là hiếm thấy, vô cùng ngầu.”

Khóe miệng Nam Tầm co rút, thầm nghĩ: Này thật sự không xem là gì cả, anh chỉ chưa từng thấy bộ dạng xắn tay áo đánh nhau của tôi thôi, đó mới thật sự đẹp trai.

Thời gian không còn sớm, Nam Tầm ngáp một cái, chuẩn bị lên tầng đi ngủ.

Bạch Khê Diệp nhìn cô hồi lâu, trong lòng có phần rục rịch.

Anh nhịn không được, nhân lúc Nam Tầm vừa đứng dậy, nắm tay cô lại, trộm hôn lên môi cô một cái.

Nam Tầm vội vàng đẩy móng vuốt anh ra: “Đừng làm loạn, đã khuya lắm rồi.”

Lúc này Bạch Khê Diệp mới buông lỏng tay ra.

Nam Tầm ngủ một đêm không mộng mị đến hửng sáng. Cô duỗi thắt lưng tê mỏi, mở rèm cửa sổ sát đất, nhìn ánh mắt trời màu vàng chiếu lên sàn nhà, chiếu lên người vô cùng ấm áp.

Nam Tầm đi xuống lầu, phát hiện Bạch Khê Diệp đã đi rồi. Cô tự đi đến phòng bếp hâm nóng một ly sữa tươi, sau đó chiên một quả trứng gà.

Vừa mới ăn xong bữa sáng, Nam Tầm đã nhận được tin nhắn của Bạch Khê Diệp, nói là có chuyện tìm cô, bảo cô đến một nhà hàng Tây bên cạnh chờ anh.

Vì có thể giữ ấn tượng tốt nhất mọi lúc, Nam Tầm cố ý thay bộ váy trắng mình thích nhất.

Vẫn chưa đến nơi, Nam Tầm đã thấy Bạch Khê Diệp ở đường đối diện, anh đang cầm một bó hoa hồng Mân Côi, đang cười vẫy tay với cô.

Nhưng một giây sau đó, anh liền hoảng sợ trừng mắt, cả người không chịu khống chế mà bay ra ngoài, rơi vào ngay chính giữa đường cái.

Ngay lúc này, một chiếc xe tải lớn lao đến.

Bình luận

Truyện đang đọc