MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Nam Tầm nắm tay nam nhân trên giường, ở trong lòng hỏi Tiểu Bát:" Thật sự không phải ngươi động tay động chân? Yến Hàn thời gian trước không phải vẫn tốt sao, sao tự dưng nói bệnh liền bệnh?"

Tiểu Bát hô to oan uổng:" Thật sự không phải ta, ta cũng không nghĩ đến, thân hình hắn lại yếu ớt đến nông nỗi này, ta vừa rồi rót ít linh lực vào người hắn kiểm tra, hắn cự nhiên bị trọng thương rất nặng! Sau đó ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy hắn là bị ngươi đả kích nên mới nội thương sâu đến vậy, khụ khụ, cũng không thể hoàn toàn nói như vậy, có thể năm đó bản thân hắn trong lúc luyện công, không cẩn thận làm mình bị thương......"

Càng về sau, thanh âm Tiểu Bát càng thấp.

Nam Tầm nghe vậy ngẩn ra. Nhìn chằm chằm nam nhân sắc mặt tái nhợt trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán hắn một cái.

Yến Hàn đột nhiên nắm lấy tay nàng, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc, hắn ho sặc sụa, ho cả ra máu.

" Hàn ca ca..." Ánh mắt Nam Tầm khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng gọi hắn.

Yến Hàn nhìn nàng mỉm cười, răng hắn dính máu cười lên có chút doạ người.

Hắn gắt gao bắt lấy tay Nam Tầm, thở dốc mà nói ra di ngôn cuối cùng:" Tầm Tầm, ta không thể tiếp tục cùng nàng..... lấy, về sau một mình nàng phải làm sao..... ai sẽ đọc thoại bản tử cho nàng nghe, ai bóc đào cho nàng ăn,...... Ai.... Nàng lười như vậy, Tầm Tầm của ta lười như vậy....."

Nam Tầm lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt có chút ửng hồng.

Yến Hàn ôn nhu nhìn tiểu thê tử của mình, hắn há miệng thở dốc, có chút gian nan nói:" Tầm Tầm, nàng còn trẻ tuổi như vậy, ngày sau nếu gặp được người thích hợp, liền..... Liền tái giá đi......"

Nam Tầm nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, tựa hồ như đang nghiêm túc xuy xét lời đối phương nói.

Ánh mắt Yến Hàn một khắc trước còn ôn nhu sủng nịnh đột nhiên trở nên hung ác lạ thường, tình cảm điên cuồng mà kịch liệt từ đáy mắt bừng lên, một tay bắt lấy tay nàng, một tay chống giường, thân hình nỗ lực ngồi dậy, mở to miệng, hung hăng thở hổn hển nói:" Tầm Tầm, Tầm Tầm, ta không bỏ nàng xuống được! Tầm Tầm, nàng tới bồi ta được không? Chúng ta cùng chết, chúng ta dắt tay nhau xuống âm tào địa phủ được không?"

Nam Tầm nghe thấy lời này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khoé miệng liền nhếch lên.

Nàng cầm tay Yến Hàn lên hôn một cái, dùng mặt mình cọ cọ vào mu bàn tay hắn.

" Được, Hàn ca ca, chúng ta cùng nhau đi." Nam Tầm ôn nhu nói, trong mắt chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh Yến Hàn.

Tiểu Bát:"......."

Yến Hàn nghe xong lời này, điên cuồng nơi đáy mắt mới chậm rãi bình ổn, ánh mắt hắn khôi phục ôn hoà ban đầu, tham lam mà nhìn Nam Tầm lần cuối.

Rất mau, ánh sáng trong đôi mắt kia biến mất, hô hấp cũng trở nên ngày càng nhẹ, cuối cùng không còn nghe thấy nữa.

Hắn vẫn duy trì bộ dạng lẳng lặng nhìn Nam Tầm, cứ như vậy mất đi.

Nháy mắt khi Yến Hàn vừa tắt thở, Tiểu Bát đột nhiên hét lên một tiếng,:" Giá trị ác niệm của đại Boss về 0! Cự nhiên về 0! Anh anh anh, ta vốn không còn trông đợi vào giá trị ác niệm của đại Boss nữa, không nghĩ tới đại boss cự nhiên tốt như vậy, sau khi chết còn cho ta một kinh hỉ lớn như thế!"

Tiểu Bát đang hưng phấn đột nhiên im bặt, nó nhìn Nam Tầm an tĩnh, khụ một tiếng, nói:" An tán cho Yến Mạch Hàn xong, chúng ta liền đi thôi."

Nam Tầm nga một tiếng, " Được, đợi ta đi làm cho hắn một cỗ quan tài hai người rồi đi."

Tiểu Bát:" Không phải chứ, ngươi định làm theo lời đại Boss nói thật sao? Ngươi muốn chôn cùng hắn sao?"

Nam Tầm trợn mắt trắng:" Ngươi có phải bị ngốc không hả? Dù sao cuối cùng ta vẫn phải dời đi, đáp ứng một chút yêu cầu của đại Boss cũng có sao? Bất quá chỉ là an táng một bộ xác không hồn mà thôi."

Tiểu Bát cũng không nói tiếp.

Nam Tầm tìm trên trấn một thợ mộc tốt nhất, đặt cho nàng và Yến Hàn một cỗ quan tài đôi tinh xảo, sau đó nhờ Thuý Hoàn hỗ trợ an táng.

Thuý Hoàn sau khi biết Nam Tầm quyết định an táng cùng Yến Hàn, khóc lóc thảm thiết đến mức mất cả tiếng, nhưng nàng biết mặt ngoài phu nhân nhà mình tuy hiền lành, kỳ thật lại là người rất bướng bỉnh, một khi nàng quyết định cái gì, mặc kệ người khác khuyên thế nào đều vô dụng.

Sau khi Nam Tầm căn dặn Thuý Hoàn vài điều, lại nói cho nàng biết chỗ mình cất giấu tài sản, sau đó mới nằm vào trong quan tài, nhắm mắt nằm cạnh Yến Hàn.

Chậm rãi, khép mắt lại.

Thời khắc Thuý Hoàn phát hiện ra có điểm không thích hợp, vội vàng đi qua thăm dò hô hấp của phu nhân, người mới vừa rồi cùng nàng nói chuyện thế nhưng nháy mắt liền chết rồi.

Thuý Hoàn ôm quan tài gào khóc, phu quân nàng ôm nàng từ phía sau an ủi.

Linh hồn Nam Tầm từ trong thân thể rút ra, nàng không có quay đầu lại xem chính mình cùng Yến Hàn trong quan tài, chỉ hướng Tiểu Bát nhàn nhạt nói một câu:" Đi thôi."

Tiểu Bát cao hứng, thấy nàng dứt khoát như vậy, lập tức liền mang nàng xé rách thời không rời đi.

Ngay sau đó, linh hồn Nam Tầm bắt đầu vặn vẹo, mắt thấy sắp phải rời khỏi thế giới này, Nam Tầm đột nhiên trừng lớn mắt.

Mới vừa rồi, nàng cảm nhận rõ ràng có một cỗ lực lượng kéo nàng lại, ngăn cản nàng rời khỏi thế giới này.

Tiểu Bát cũng phát hiện, không khỏi hô lớn một tiếng:" Sao lại thế này! Thế giới này sao có thể có năng lượng lớn như vậy được? Không nên a."

Tiểu Bát lập tức phản công, gia tăng linh lực phát ra, Nam Tầm cảm giác được cỗ lực lượng kia cách nàng càng ngày càng xa. Nàng ngất đi.

Một người một thú cuối cùng cũng thoát ly khỏi thế giới này.

Thời điểm Nam Tầm mở mắt lần nữa, bị ánh sáng chói loá phía trước làm không kịp phản ứng, đành nhắm mắt lại.

" Tô Mặc Bạch, ta hỏi người lần nữa! Hiện giờ tang chứng vật chứng đều rõ ràng, ngươi cũng đừng hòng trốn tội, mau mau thành thật đem toàn bộ quá trình bản thân giết hại Trình Hạo khai ra. Lão tử đã bồi ngươi lâu như vậy, ngươi lại không nói, muốn thử thách giới hạn chịu đựng của lão tử ta phải không?"

Âm thanh hùng hùng hổ hổ làm Nam Tầm nhíu mày lại, nam nhân này lời nói thô thiển, khó nghe chết đi được.

Vất vả lắm mới thích ứng được ánh sáng chói mắt nơi này, Nam Tầm cuối cùng cũng thấy rõ bản thân đang ở chỗ nào, trên mặt không khỏi xuất hiện một dấu hỏi chấm.

Đây là..... nơi khảo vấn phạm nhân của cục cảnh sát?

Ngồi đối diện nàng là một nam nhân mặc cảnh phục, tướng mạo lớn lên năm phần thô cứng, khi nói chuyện, lộ ra hàm răng vừa hô lại ố vàng, diện mạo thực sự không dám khen tặng, lúc này trên mặt hắn ta đã không còn kiên nhẫn.

Nguyên lai lớn lên xấu như vậy, khó trách bị an bài đến đây thẩm vấn phạm nhân.

Nam Tầm giật giật tay, lại giật giật chân, âm thanh leng keng của kim loại chạm vào nhau vang lên.

Tay nàng bị còng sắt khoá chặt, trên chân cũng đeo còng sắt.

Sau đó, một đại sóng kí ức ập đến, Nam Tầm tiếp thu ký ức xong, máy móc cúi đầu xuống, thấy được một màn bằng phẳng trước.... ngực mình.

Lần này không đợi Nam Tầm ép hỏi, Tiểu Bát giành trước một bước, gào to:" Ta kháo, ta kháo, ta kháo, tại sao lại như vậy, a a a, muốn giết người, tự nhiên xuyên sai cơ thể a!"

Nam Tầm cuối cùng cũng trấn tĩnh, nói:" Cho nên Tiểu Bát, ngươi là muốn nói với ta, ngươi làm ta xuyên đến trên người một nam nhân sao?"

Tiểu Bát anh anh anh mà khóc lên:" Thời điểm lúc trước khi ta đến nơi này khảo sát, vốn dĩ là để siêu độ cho một nữ nhân chết thảm, nhưng vừa vặn gặp được một hồn ma chết còn thảm hơn, cảm thấy hắn quá đáng thương, liền thuận tiện đem hắn cùng siêu độ."

Nam Tầm nga một tiếng:" Cho nên hiện tại ta chính là trong thân thể tên hồn ma chết oan uổng tên Tô Mặc Bạch kia sao? Được rồi, ngươi mau mau nói xem, cái chết của hắn rốt cuộc có bao nhiêu thê thảm?"

Tiểu Bát khụ một tiếng, nhỏ giọng nói:" Ở trong ngục giam bị người ta trêu đùa mà chết!"

Nam Tầm: "......"

Công tử: Phù ~, cuối cùng cũng xong TG4, ngất đây. Lặn đây, biến mất đây.

Ta nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm lại quay lại nhé các nàng. ❤️

Bình luận

Truyện đang đọc