MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu

Nam Tầm không nghĩ tới mình mới nói mấy câu đối phương đã hãi thành như vầy, lá gan nhỏ quá nhỉ?

"Chân Chân, bình tĩnh nào!" Chu Á Linh vội ôm Ôn Chân: "Đừng sợ đừng sợ, hai thầy nhỏ sẽ giúp bà giải quyết."

Thẩm Quang Bích ngạc nhiên liếc Nam Tầm, hiển nhiên không ngờ cô biết nhiều đến thế. Cậu đột nhiên nhớ ra con nhóc này có mắt Âm Dương, hơn nữa vừa rồi cậu cũng ngửi được mùi tử khí từ đất ẩm. Cho nên lời cô nói không sai.

"Chị Ôn đừng sợ, đây chả phải chuyện gì to tát. Chỉ cần cắt tóc người chết đem đi đốt rồi chôn xuống đất là được." Nam Tầm nói. Cô sợ mình mà còn không chỉ cách giải quyết, người ta sẽ bị dọa khóc mất.

Ôn Chân gấp gáp nói: "Có thể nhờ thầy nhỏ giúp giùm được không? Chị nhất định sẽ thêm tiền cho em!"

Giờ chỉ cần tưởng tượng đầu mình đang treo tóc người chết đã sởn hết tóc gáy.

Nam Tầm cười cười: "Rất vui được giúp chị, đây là việc nên làm."

Thẩm Quang Bích lặng yên nhìn cô làm màu.

Nam Tầm cắt tóc cho Ôn Chân, kế đó dùng lửa đốt phần tóc nối thành tro.

Chỉ thấy đám tóc vào hố lửa chuyển ngay thành màu xanh lục, sau mới dần trở lại bình thường.

Tiếp theo Nam Tầm dùng bùa hốt tro rồi tìm một chỗ đất ẩm chôn xuống.

Chẳng biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà Ôn Chân cảm thấy đầu mình nhẹ đi hẳn.

Cô nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời sinh lòng kính sợ với thầy phong thủy, vội xin số ngân hàng và di động của Nam Tầm.

"Thù lao cứ chuyển vào thẻ sư huynh em trước. Còn số điện thoại thì xin lỗi, em chưa có." Nam Tầm trả lời. Bỗng nhớ tới cái gì, cô thắc mắc hỏi: "Không biết chị Ôn nối tóc ở đâu? Em rất tò mò về tiệm cắt tóc."

Ôn Chân nghe hỏi liền tức giận: "Là họ hàng của bạn tôi mở. Vốn tôi cũng chẳng muốn đến cái tiệm không chút tiếng tăm đấy đâu, chủ yếu là đi ủng hộ. Ai biết nhà họ dám bán tóc người chết!"

Nhà Ôn Chân giàu có, có thẻ thành viên của những salon cao cấp, đích xác sẽ không đến một cửa tiệm mới khai trương chưa có danh tiếng. Chẳng qua lần này đúng dịp dạo phố với chị em thân thiết, cô bạn nhiệt liệt đề cử nên đến thử xem sao.

"Có lẽ họ cũng không biết đó là tóc người chết." Nam Tầm cười cười.

Ôn Chân về phòng lấy danh thiếp cửa tiệm đưa cho Nam Tầm: "Trên này có ghi địa chỉ."

Nam Tầm nhìn nhìn. Vị trí khá tốt, nằm ngay đuôi phố sầm uất.

"Đi thôi sư huynh, chúng ta đi xem nào." Nam Tầm nhìn hướng Thẩm Quang Bích.

Thẩm Quang Bích bị gọi sư huynh hơi nhướng mày, cũng không phủ nhận.

Nghe bảo hai người không lái xe, Chu Á Linh chủ động muốn đưa hai người đi.

Lúc mấy người lên xe, vừa hay có một chiếc xe chạy vào. Một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da bước xuống đi vào biệt thự.

Ngay khi Nam Tầm nhìn thấy tướng mạo người nọ, chân mày tức khắc cau lại. Trong mắt Thẩm Quang Bích cũng xẹt qua vẻ khinh thường.

Chu Á Linh thấy sắc mặt hai người đều khá kỳ quái, trong lòng đánh thót: "Đó là chú Ôn, ba của Ôn Chân. Sao thế?"

Nam Tầm bĩu môi, nói: "Cung vợ chồng ở đuôi mắt người này rất lạ. Thái dương hãm sâu, chứng tỏ thê thiếp vô số. Chú Ôn đây sợ là có tiểu tam bên ngoài, cơ mà chắc không chỉ một tiểu tam. Dựa vào độ xệ ở đuôi mắt, sợ rằng cả con cũng có rồi."

Chu Á Linh vừa lái xe ra mấy mét, nghe thế đột ngột phanh gấp lại.

Trong mắt cô, chú Ôn rất hướng về gia đình, thực thương Ôn Chân, cũng thực săn sóc dì Ôn. Sao lại, lại có tiểu tam bên ngoài chứ? Cả con đều có rồi?

"Cái đó, hai thầy nhỏ, chị có nên nói chuyện này cho dì Ôn không?"

Nam Tầm: "Đương nhiên. Nhưng dì Ôn và người đàn ông này có vẻ rất hòa thuận, dì ấy chắc không tin chị đâu."

Chu Á Linh nghĩ ngợi: "Chị sẽ tìm cách để dì ấy tin."

Nam Tầm gật gật đầu, không nói tiếp nữa. Thời buổi này ai mà không có chút thủ đoạn? Tìm đại một thám tử tư tra lịch sử ngoại tình của đàn ông dễ như trở bàn tay. Có điều gia đình sợ là phải tan.

...

Mấy người rất nhanh tìm được tiệm cắt tóc. Ngoài cửa trang trí lộng lẫy thật sự: tổng cộng hai gian, gian bên cạnh chuyên bán tóc giả.

Từ xa Nam Tầm đã thấy khí đen quẩn quanh. Nhiều nhưng nhạt, còn chưa quá nghiêm trọng.

"Cửa tiệm này xác thật có vấn đề, âm khí không ít." Nam Tầm nói.

Thẩm Quang Bích khẽ gật đầu: "Anh cũng cảm giác được."

Chu Á Linh nghe hai người nói vậy, không khỏi nuốt nước miếng. Do dự một hồi, cuối cùng cũng vào theo hai người.

Nhân viên tiệm rất nhiệt tình, chẳng qua trên mặt mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều dính chút âm khí. May mà chưa lâu, chứ nếu tiếp tục làm ở đây, dù không bệnh cũng thành có bệnh.

Nam Tầm cười cười với cô gái tiếp khách: "Tôi muốn bàn chuyện mua bán với ông chủ mấy cô, có thể dẫn tôi đi gặp ông ấy không?"

Tuy người nọ cảm thấy Nam Tầm ăn mặc tầm thường, nhưng xuất phát từ lễ phép, vẫn dẫn người lên lầu hai.

Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên, họ Ngô. Ông ta rất biết tạo quan hệ, thấy bọn họ trẻ tuổi vẫn chào hỏi cực kỳ lịch sự: "Không biết mấy vị muốn bàn chuyện gì với tôi?"

"Ông chủ Ngô, trong tay tôi có đám tóc, ông muốn chứ?" Nam Tầm đi thẳng vào vấn đề.

Ông chủ Ngô vừa nghe đã lắc đầu: "Tôi đã bàn xong với nhà khác rồi. Chất tóc bọn họ cung cấp rất tốt, giá cũng rẻ hơn trên thị trường nhiều."

Nam Tầm nghe thế, vẻ tươi cười trên mặt dần biến mất: "Vậy ông biết tại sao bọn họ chào giá rẻ không?"

Ông chủ Ngô không rõ nguyên do nhìn cô.

"Bởi vì tóc bọn họ bán đều là của người chết." Nam Tầm bình tĩnh nói.

Ông chủ Ngô lập tức đen mặt: "Mấy đứa nhóc bọn bây chuyên tới gây sự hả? Cái tiệm tóc đầu đường kêu tới phải không?"

Thẩm Quang Bích thấy ông ta hung thần ác sát muốn động thủ thì bước lên trước theo bản năng, lạnh lùng nói: "Chú này, chúng tôi là thầy phong thủy xem nhà xem tướng giúp người khác. Ấn đường chú biến đen rồi, đoán chừng sắp có họa sát thân. Còn nữa, tóc giả trong tiệm chú đều lấy của người chết, âm khí rất nặng. Nếu chú còn bán cho khách, đến lúc người ta xảy ra chuyện sợ rằng chú bồi thường không nổi đâu."

"Một đám thầy đồng lừa đảo hãm hại, cút khỏi tiệm tao mau! Còn không đi tao sẽ tìm người đuổi bọn bây!" Ông chủ Ngô mặt mày giận dữ trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Ấn đường biến đen? Họa sát thân? Tôi khinh.

Nam Tầm nhìn sang Thẩm Quang Bích: "Đi thôi, chuyện này liên quan đến mua bán phi pháp, chúng ta báo cảnh sát thôi."

Chu Á Linh đứng bên nghe thế, nói ngay: "Tôi có người quen trong sở, để tôi tìm cho."

Ông chủ Ngô thấy bọn họ không giống nói giỡn, không khỏi trợn tròn mắt. Chẳng lẽ người nọ bán tóc người chết cho ông thật? Ông thật không biết!

Thấy mấy người chuẩn bị đi, ông ta vội vàng đuổi theo. Kết quả trượt chân lăn thẳng từ trên cầu thang xuống, chảy máu tức thì.

Bình luận

Truyện đang đọc