MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Nam Tầm sửng sốt một hồi, vội vã đẩy hắn ra, lại phát hiện đối phương nhìn ôn nhuận như ngọc nhưng sức lực bá đạo cực kì, làm nàng rất khó chịu.

"Thả ta ra!" Giọng Nam Tầm lạnh xuống.

Giấc mơ nàng bịa cho Yến Mạch Hàn vu oan tất cả cho Yến Mạch Ngọc, nàng vốn còn có chút chột dạ. Nhưng người trước mặt này vừa đến đã không biết lễ nghĩa liêm sỉ mà ôm nữ nhân của Hoàng thượng vào lòng, nàng không thể không nghi ngờ Tần Bộ Diêu đời trước chính là bị hắn lừa tình.

Cũng có thể không phải lừa gạt, hắn thực sự thích Tần Bộ Diêu, nhưng đời trước hắn vượt qua lôi trì trước tiên. Một nam nhi phong lưu lỗi lạc như vậy chủ động lấy lòng, hơn nữa hắn có ý định dụ dỗ, nữ nhân bình thường tự nhiên khó có thể kháng cự.

"Xin lỗi Bộ Diêu, Ngọc ca ca đã tới chậm." Tiếng của Yến Mạch Ngọc mang theo vẻ ẩn nhẫn khàn khàn, nghe qua rất dễ khiến người đau lòng.

"Ngươi thả ta ra trước."

Rốt cuộc Yến Mạch Ngọc buông lỏng Nam Tầm. Nam Tầm đột nhiên lùi lại hai bước, nhíu mày nhìn hắn: "Hiền vương, ngươi không biết đây là hậu cung của Hoàng thượng sao? Ngươi không tránh hiềm nghi thì thôi, còn phi lễ bổn cung?"

Yến Mạch Ngọc sững sờ một hồi, vội vàng nói: "Bộ Diêu, xin lỗi, vừa nãy do ta gặp được muội nên không khống chế được cảm xúc, không có ý khinh bạc muội."

Hắn muốn tiến lên, tuy nhiên thấy vẻ chống cự trên mặt nàng, liền miễn cưỡng dừng bước chân.

"Bộ Diêu, có phải muội trách ta tới quá muộn? Ta cũng vừa mới biết muội bị đày vào lãnh cung. Nếu như ta biết sớm hơn một chút, chắc chắn sẽ không để muội ăn nhiều đau khổ như vậy!" Yến Mạch Ngọc mang vẻ mặt hối tiếc.

Nam Tầm vỗ tay trong lòng: "Tiểu Bát, Yến Mạch Ngọc này đang lừa quỷ à? Trong cung khẳng định có nhãn tuyến của hắn, vậy mà hắn dám nói với ta vừa mới biết chuyện ta bị đày lãnh cung, ngươi tin không?"

Tiểu Bát không hề trả lời nàng, mà nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nói: "Thân ái, cảnh Hiền vương ôm ngươi vừa nãy đã bị đại boss thấy được, sau đó ngay lập tức, giá trị hắc hóa của hắn tăng 5 điểm, biến thành 90 rồi."

Nam Tầm: "Mẹ nó sao ngươi không nói sớm! Toi rồi! Bây giờ Yến Mạch Hàn còn nhìn chằm chằm đôi ta sao?"

Tiểu Bát: "Đại boss tức quá đi rồi." Ngừng một chút: "Một giây sau hắn lại quay lại rồi, hiện tại đang nhìn các ngươi chăm chú rất chăm chú."

Nam Tầm:...

Yến Mạch Ngọc bên cạnh còn đang ì èo nói về sự lo lắng của hắn. Nam Tầm có thể nhìn ra hắn thực sự có ý với Tần Bộ Diêu, chỉ là chút tình ý này xen lẫn hoặc nhiều hoặc ít tính kế. Nàng không thích tình cảm không thuần khiết.

"Tiểu Bát, ta hỏi ngươi. Yến Mạch Ngọc ở nguyên thế giới có giết chết Yến Mạch Hàn đã sống lại hay không?" Nam Tầm hỏi.

Tiểu Bát nói: "Chắc chắn rồi nha. Nguyên thế giới cũng không có ta với ngươi đến tiêu trừ giá trị ác niệm của đại boss phản diện, sớm muộn gì hắn cũng bị khí vận tử giết chết. Mặc dù đại boss phản diện trùng sinh có thể phòng ngừa chu đáo, nhưng không đấu lại được khí vận tử khí vận thêm thân. Hắn nhất định phải chết, trừ khi giá trị ác niệm bị đánh tan toàn bộ."

Nói tới đây, Tiểu Bát cười hắc hắc: "Bây giờ đã biết ta luôn làm việc tốt rồi chứ? Không có gia gia ta đây, cuối cùng nhân vật đại boss phản diện trong mỗi thế giới đều chỉ có một con đường chết. Chỉ đoạt giá trị công đức của khí vận tử, lại có thể cứu vớt một cái mạng. Ta cảm thấy mình thật giống Đấng Cứu Thế nha."

Nam Tầm lập tức sửa đúng: "Không phải ngươi, là ta, cảm ơn. Ta làm cái thứ Đấng Cứu Thế rẻ rách này, còn ngươi thì đoạt giá trị công đức Đấng Cứu Thế nên được."

Tiểu Bát hơi chột dạ: "Không phải người ta đã đồng ý cứu ngươi một mạng sao. Ngươi nói xem mạng ngươi cũng mất, ngươi còn muốn giá trị công đức làm gì?"

Nam Tầm: "Vì vậy a bảo bối, ta mới vẫn cưng ngươi như thế, nếu không ta đã sớm giết chết ngươi."

Tiểu Bát:...

Mẹ nó, tại sao những người làm nhiệm vụ Hư Không Thú khác tìm tới đều khúm núm, chỉ có của nó là ngược lại? Làm sao nó phải chột dạ chứ? Nó không cần chột dạ nha!

Sau đó Tiểu Bát nghĩ hồi lâu, cuối cùng đã ngộ ra vì sao nó lại sinh ra loại cảm giác chột dạ này. Bởi vì Nam Tầm ở mỗi thế giới đều bị đại boss phản diện ngược quá thảm, vô cùng thảm. Thú thú tâm địa cứng rắn như nó nhìn xong còn thấy đáng sợ.

"Bộ Diêu, Bộ Diêu, muội làm sao vậy?" Yến Mạch Ngọc thấy Tần Bộ Diêu hồi lâu chưa lên tiếng, không khỏi cau mày nhìn nàng.

Hắn cảm thấy Tần Bộ Diêu có chỗ nào thay đổi, nhưng hậu cung vốn là nơi ăn tươi nuốt sống, nếu người vẫn luôn bất biến đó mới kỳ quái. Huống chi Tần Bộ Diêu còn bị hoàng huynh của hắn đày vào lãnh cung mấy tháng.

Nam Tầm khẽ cười: "Hiền vương điện hạ, hiện tại bổn cung rất tốt, không thể tốt hơn. Ở trong lãnh cung này, ta không cần lại lấy lòng người khác, sống được rất khoái hoạt. Ngươi lo lắng bổn cung nhận lấy, có điều bổn cung cảm thấy, những lo lắng này ngươi vẫn dành cho thê tử của ngươi thì tốt hơn."

Yến Mạch Ngọc nghe vây, đầu tiên là ngẩn ra, trong mắt xẹt qua vẻ vui ngầm mờ mịt: "Bộ Diêu, hà tất muội phải nói dỗi ta? Muội biết rõ trong lòng ta chỉ có một mình muội, những năm gần đây bổn vương cũng chưa từng cưới vợ."

Nam Tầm lấy làm kinh hãi, liền vội hỏi Tiểu Bát: "Hiền vương quả thực yêu Tần Bộ Diêu đến mức này ư, ngay cả vợ cũng không cưới?"

Tiểu Bát ha ha một tiếng: "Thân ái, chính thê xác thực không có, nhưng Hiền vương đã có một trắc phi, hai tiểu thiếp. Ta nói với ngươi, ngươi cũng đừng cảm thấy Hiền vương hoa tâm nha. Dựa theo thân phận địa vị của hắn, chỉ có mấy thiếp thất như thế đã tính thiếu, huống hồ vị trí chính phi của hắn vẫn trống. Nếu vị trí này thực sự để dành cho Tần Bộ Diêu, vậy hắn xác thực xem như cái người si tình."

Nam Tầm: "... Được rồi, ta đã quên mất đây là cổ đại thiếp thất thành đàn. A chờ chút! Tiểu Bát, chẳng lẽ Tần Bộ Diêu là nữ chính thế giới này? Nữ nhân mà nam chính thích không phải nữ chính sao? Trời ạ, vậy mà ta lại được làm nữ chính một lần!"

Tiểu Bát: "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi... Thế giới này không có nữ chính, bởi vì nữ nhân của Yến Mạch Ngọc nhiều lắm. Trước đó Tần Bộ Diêu vốn đã thất thân, dù vậy Yến Mạch Ngọc còn cho nàng vị trí hoàng hậu, việc này quả thật là ân sủng lớn lao. Từ đây Tần Bộ Diêu luôn khăng khăng một mực với Yến Mạch Ngọc, còn sống vô cùng hòa hợp cùng đám tỷ muội trong hậu cung, xử lý hậu cung cực kỳ ngăn nắp."

Nam Tầm:...

Yến Mạch Ngọc thấy nữ tử choáng váng, thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ Bộ Diêu cũng vẫn nhớ mãi không quên ta?

Yến Mạch Ngọc đột nhiên tiến lên một bước, thoắt cái nắm chặt hai tay Nam Tầm.

Nam Tầm sợ hết hồn, tay phải đã phản ứng trước não, cho hắn một cái tát vang dội.

Yến Mạch Ngọc khó thể tin nhìn nàng.

"Hiền vương, bổn cung lớn lên cùng ngươi từ nhỏ, hy vọng ngươi đừng phá hủy chút tình cảm duy nhất này. Bây giờ bổn cung là nữ nhân của hoàng thượng, cho dù bị hắn vứt bỏ, thân phận này cũng sẽ không thay đổi. Mong Hiền vương tự trọng!" Nam Tầm nắm nắm bàn tay hơi tê dại, nghiêm mặt nói.

Yến Mạch Hàn sững sờ hồi lâu, cuối cùng lùi lại hai bước.

Hắn tự giễu cười nhạo một tiếng, tất cả tình cảm mới vừa nãy thu liễm trong nháy mắt, khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như ngọc ban đầu.

Sau đó hắn phất tay với Nam Tầm, lạnh nhạt nói: "Là bổn vương mạo phạm nương nương, mong nương nương chớ trách. Thực không dám giấu giếm, lần này sở dĩ bổn vương lẻn vào cung nương nương, vốn vì Tần lão tướng quân nhờ vả. Bây giờ nhìn thấy nương nương bình an vô sự, bổn vương cũng có thể để Tần lão tướng quân an tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc