MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Nam Tầm nhìn chằm chằm ba chấm đen trên mặt người giấy nhỏ nửa ngày, đột nhiên nhìn ra được vài phần cảm giác gian tà cùng buồn cười, không khỏi phụt cười ra tiếng: "Đại nhân ngài... Quả nhiên là cây bút vẽ rồng điểm mắt, người giấy nhỏ đáng yêu tức khắc biến thành xấu xí ha ha ha..."

Nàng cười như cành hoa đong đưa trong gió, cơ thể nhỏ trên đùi nam nhân run rẩy không ngừng.

"Đóa Đóa đừng lộn xộn, tiếp tục đi." Cung Mặc Nhiễm nói, bỗng duỗi tay nhẹ nhàng nắm eo nhỏ của nàng, ý bảo nàng quy củ một chút.

Nhưng nào biết chỉ nắm nhẹ vậy thôi mà tiếng cười của Nam Tầm im bặt, cả người bỗng run cả lên.

"Đại nhân, chỗ đó là máu buồn của ta, không cho phép ngài lại nhéo chỗ đó."

Cung Mặc Nhiễm nghe vậy, trong mắt xẹt qua một vệt sáng, không những không nghe nàng mà ngược lại còn nghiêm trang nhéo nhéo chỗ kia. Không chỉ nhéo một chút mà còn nhéo đến mấy lần.

Nữ tử trong ngực lập tức la lên oai oái, vừa kêu lại vừa cười. Cười đến nước mắt đều ứa ra, cuối cùng phải liên tục xin tha.

Đờ mờ tên tâm thần Cung Mặc Nhiễm này, ngươi đã lạc vai rồi ngươi biết không! Trích tiên mặt lạnh đâu rồi? Nghiêm trang nhéo chỗ máu buồn của nàng như vậy thật sự ổn hả?

Mệt tên hỗn đản này cuối cùng còn dùng giọng điệu ngạc nhiên nói: "Máu buồn thực kỳ quái, toàn thân bổn tọa không có chỗ thịt nào có hiệu quả kỳ lạ nhường này."

Nam Tầm nghe xong thì khóe miệng giật giật: "Ngài một thân thịt già đương nhiên không có máu buồn rồi."

Câu này chỉ là nhất thời nhanh miệng. Lúc phát hiện sắc mặt đại Boss tối sầm xuống, Nam Tầm cực kỳ hối hận, lập tức chân chó bồi thêm một câu: "Đại nhân, ngài trong mắt ta là một vị thần bất hủ, vừa mỹ lệ lại tôn quý."

Cung Mặc Nhiễm tà tà liếc nàng một cái, ý bảo nàng tiếp tục làm chính sự.

Cắt xong người giấy, lại viết xong ngày sinh tháng đẻ, Cung Mặc Nhiễm bắt đầu dạy nàng vẽ trận pháp. Trận pháp phức tạp được vẽ lên người người giấy nho nhỏ yêu cầu phải tập trung toàn bộ lực chú ý.

Cung Mặc Nhiễm vốn tưởng nàng còn cần luyện thêm vài lần, không nghĩ tới nàng đặt bút xuống là có thể vẽ, lại còn rất liền mạch lưu loát.

"Đại nhân, trận pháp này có tác dụng gì?" Nam Tầm tò mò hỏi.

"Đây là khoá tâm trận, bổn tọa đang dạy ngươi khóa tâm trận năm tuyến đơn giản nhất. Ngươi hẳn là thấy được, trận pháp này có năm đường nhỏ, đại biểu cho năm đạo ác niệm. Mỗi khi trong lòng người này sinh ra một đạo ác niệm, trận pháp sẽ tự động mất đi một đường. Cho đến khi năm đường đều biến mất, tim người này sẽ ngừng đập dẫn đến hít thở không thông mà chết. Có thể nói là giết người trong vô hình."

Hơi dừng, hắn không khỏi liếc nhìn nữ tử, nhàn nhạt nói: "Vu trận này thường dùng để trừng trị kẻ ác. Đối với người bày trận mà nói, sẽ không xuất hiện bất cứ tình huống phản phệ nào."

Nam Tầm ngạc nhiên: "Nói như vậy, chỉ cần trong lòng Diêu công chúa không sinh ra ác ý thì nàng ta sẽ không có việc gì. Chỉ khi nào sinh ra ác niệm, lại còn vượt quá năm lần, thì nàng ta sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử? Nhưng mà đại nhân, ác niệm được tính thế nào? Phàm là con người sẽ đều có lúc nổi lên ác niệm, có đôi khi ta cũng muốn giết người nào đó."

Cung Mặc Nhiễm cười nhạt, nói: "Không phải loại ác niệm hại chết người thì không được, hơn nữa mang cùng loại ác niệm kéo dài trong một quãng thời gian mới tính." Bỗng dừng một chút, hắn bổ sung: "Có điều, đối với những kẻ có thể giết người mặt không đổi sắc, trận pháp này sẽ tự động mất đi hiệu lực."

Nam Tầm nói thầm trong lòng: Vế sau không phải ngươi đang tự chỉ chính mình đấy chứ?

Đại Boss giải thích nàng nghe hiểu. Nói cách khác, nếu Diêu công chúa động sát niệm với một người, chỉ ngẫu nhiên nổi sát niệm thì không được tính. Buộc phải là thời thời khắc khắc muốn giết một người, ác niệm quá mức nồng đậm thì khoá tâm trận năm tuyến này mới có thể cảm ứng được, từ đó tự động mất đi một đường.

Người giấy nhỏ được vẽ trận pháp bị Nam Tầm cắm trên đống tro trong lư hương, năm đường trên trận pháp đối diện với bản thân, vừa nhìn là thấy ngay.

Vào lúc Nam Tầm đang muốn dời mắt, lại đột nhiên thấy được gì đó, hai mắt bỗng trừng lớn.

Năm đường nhỏ trong trận pháp kia, đã có một đường ở giữa dần nhạt đi, mãi đến khi biết mất không thấy nữa, giống như đột nhiên bị đứt đoạn vậy.

Đờ mờ, nhanh vậy?

Nam Tầm không khỏi quay ra nhìn Cung Mặc Nhiễm, nghe thấy giọng điệu thản nhiên của hắn: "Khóa tâm trận năm tuyến này vừa mới vẽ không lâu đã đứt đi một đường, đủ để thấy trong lòng người này sinh ác niệm, hơn nữa trong thời gian đã lâu, nồng đậm vô cùng."

Nam Tầm "ồ" một tiếng, gật gật đầu: "Rõ ràng, người mà nàng muốn giết nhất ngay lúc này chính là ta."

Nói rồi, nàng bỗng cười vô cùng sáng lạn với Cung Mặc Nhiễm, nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Đại nhân ngài đoán xem, vì sao lúc này nàng ta tràn ngập sát ý đến vậy?"

Cung Mặc Nhiễm nhìn nàng không nói gì, như là đang đợi nàng nói tiếp.

Nam Tầm cười ha ha: "Bởi vì hôm nay ta nói với Diêu công chúa mấy câu, làm nàng ta tức giận không nhẹ. Đại nhân có biết ta nói gì không?"

Thừa nước đục thả câu xong nàng mới lo tự mình nói: "Ta nói, ta đã ngủ ngài rồi, trích tiên thần linh trong lòng nàng ta bị ta à... Khinh nhờn. Ta chính là yêu nữ trong lòng nàng, giờ ta lại khinh nhờn người nàng coi như thiên thần như ngài, nàng hận không thể giết chết ta cũng bình thường."

Ánh mắt Cung Mặc Nhiễm lóe lóe, đột nhiên búng trán nàng: "Nghịch ngợm."

Tiếp đó hắn liền như có điều suy nghĩ.

Thật lâu sau, hắn nhìn về phía Nam Tầm, bỗng nhiên nói một câu: "Đóa Đóa, sáng mai không có việc gì, cho nên đêm nay ngươi có thể... Thoải mái khinh nhờn thần linh."

Nam Tầm lập tức ngây như phỗng.

Nàng thật sự chỉ muốn tìm trò đùa giỡn đại Boss chút thôi, đờ mờ đại Boss đang nói cái quái gì đấy!

Để nàng làm cái gì?

... Khinh, khinh nhờn thần linh?

Và rồi đêm đó, Nam Tầm muốn giả vờ ngủ cũng không được, bởi vì nàng bị ép phải khinh nhờn thần linh.

Chính điện Mặc Nhiễm Đường của Quốc sư đại nhân trình diễn tiết mục yêu tinh câu dẫn trích tiên Quốc sư đại nhân hương diễm nóng bỏng. Suốt cả quá trình Quốc sư đại nhân đều mang bộ dáng cấm dục nhạt nhẽo, chỉ là động tác của hắn chẳng những không dính nổi một chút nhạt nhẽo, ngược lại còn càn rỡ kịch liệt không tưởng, thiếu chút làm gãy cái eo già của Nam Tầm.

Nam Tầm bật khóc "hu hu" trong lòng, cái gì mà trích tiên thần linh, mẹ nó đều nói nhảm, nói nhảm!

Sau đó Nam Tầm đột nhiên nhớ ra, bọn họ quên đóng cửa sổ.

Đờ mờ đờ mờ, vậy chẳng phải tiếng quỷ khóc sói gào cả đêm của nàng đều bị người ngoài nghe được?

Xấu hổ xấu hổ, Nam Tầm liền bình tĩnh lại.

Da mặt dày cũng có thể luyện ra, nàng rất tin tưởng da mặt nàng sau này sẽ càng ngày càng dày.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm nằm bên trong lét lút mở mắt ra, thấy nam nhân bên người còn đang ngủ say, liền rón rén vòng qua hắn định bò xuống giường.

Nào biết một chân nàng vừa mới vượt qua người nam nhân, một cánh tay cũng vừa mới lướt qua, nam nhân đang ngủ say lại đột nhiên mở bừng mắt, lập tức mò lấy eo nàng xoay người áp xuống, một lời không hợp liền bắt đầu áp chảo nướng bánh.

Tay Nam Tầm gắt gao nắm lấy ga giường. Tuy rằng bị áp chảo nướng bánh thật tàn nhẫn, nhưng nàng lại không hề nghe được tiếng thở dốc nào từ người phía sau.

Nam Tầm bỗng thấy thật tức giận, bật thốt một câu tự tìm đường chết: "Đại nhân, nhẹ quá, ngài dùng thêm sức nữa đi."

Ngài dùng thêm sức đi...

Lại dùng thêm sức...

Người phía sau rõ ràng hơi khựng lại. Sau đó, ngay sau một khắc đó Nam Tầm đến cha mẹ là ai cũng không nhận ra được nữa.

~~~~~

PaduC:

Mình có thông báo nhỏ, là dạo này mình chuyển sang beta bộ Vai ác nên cũng hơi ngứa tay muốn edit bộ nào đó.

Trùng hợp mình mới đọc bộ xếp hạng cao trên Tấn Giang quý này nên đang suy xét có nên edit cho mọi người cùng đọc hay không.

Bộ này tên là: Muốn giấu mà không được - Trúc Dĩ

Tích phân: 4 tỉ

Số chương: 85 + 4 Phiên ngoại

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Nguỵ dưỡng thành, Ngọt sủng, HE

Giới thiệu:

Năm mười ba tuổi, Tang Trĩ thích thầm một anh chàng.

Anh ta có vẻ lạnh nhạt lại lười biếng, cách nói chuyện thì cà lơ phất phơ, thường xuyên tới nhà cô, rúc trong phòng anh trai cô chơi game cả chiều.

Thỉnh thoảng thấy cô mang trái cây và đồ ăn vặt vào, cũng chỉ là bất cần đời nhướng mắt, cười như tên yêu nghiệt: "Cô bé, em sao thế? Vừa thấy anh đây đã đỏ mặt."

* yêu nghiệt phúc hắc x bất thường thiếu nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc