MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

“Tiểu Bát Tiểu Bát, nhiệm vụ thất bại! Hai ta mau trốn đi!” Nam Tầm sợ hãi kêu to trong lòng.

Hư Không Thú tức tốc trả lời một câu: “Không cần từ bỏ. Vẫn còn cơ hội. Ngươi mau nỗ lực khiến hắn sung sướng cả về tinh thần và thể xác, vượt qua cám dỗ huyết nhục. Cmn, ngươi nhanh lên. Chậm chút nữa sẽ bị ăn thật đấy!”

Vội vã chỉ đạo xong, Hư Không Thú lại tiếp tục giả chết rồi.

Não Nam Tầm quay mòng mòng. Tuy nói chết qua một lần cũng không sợ chết như vậy, nhưng nàng thực sự không muốn bị ăn từng miếng, kiểu chết này quá giày vò người.

Thế là Nam Tầm bổ nhào người đàn ông trên giường, không nói hai lời liền mạnh mẽ hôn lên môi hắn, cắn xé lung tung, tay nhỏ trượt khắp người hắn, từ từ mò xuống phía dưới.

Ngực người đàn ông phập phồng, một khắc nào đó bỗng hít một ngụm khí lạnh.

Hắn rốt cuộc buông tha ý nghĩ ăn luôn Nam Tầm, bàn tay siết chặt gáy nàng, hung hăng mà nhiệt liên mút hôn môi hồng.

“Nữ nhân, đây chính là ngươi không muốn thống khoái, sau này hối hận cũng vô dụng.” Gắn bó giao triền, hắn nói như vậy, tiếp theo lộn một vòng trời đất quay cuồng đặt thiếu nữ dưới thân.

Nam Tầm chợt thấy trên người mát lạnh, quần áo nàng bị bàn tay người đàn ông chấn một chưởng, trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh.

Sau một giây, Nam Tầm hoảng sợ trợn to hai mắt.

Trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nghe thực sự bi ai, làm người nghe rơi nước mắt.

Giường dưới thân không biết làm bằng chất liệu gì mà thật không rắn chắc, kêu loạn kẹt kẹt kẹt, từng tiếng từng tiếng, từ thấp đến cao, từ nhanh tới chậm, cuối cùng tiếng vang cuối quá mức khốc liệt, trực tiếp rầm một cái sụp mất.

Lúc mấy người Lục Tuệ cảm nhận được khí tức Yêu Vương đã đi xa, vội vã chạy vào phòng hy vọng có thể thay Nam Tầm nhặt xác. Nào ngờ trên giường không có ai, chân giường lại rải rác đầy vụn quần áo.

Giường sụp đến không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, nhưng trên giường có thể thấy được một vệt máu chói mắt.

Hồng Trù không ngừng lau nước mắt: “Chỉ sợ Tầm Tầm đã bị vương nuốt sống.”

Ba người kia không khỏi lườm nàng.

Lam Thủy nói: “Hồng Trù, lẽ nào ngươi không ngửi thấy mùi gì sao?”

Hồng Trù gật đầu, tiếp tục khóc: “Đương nhiên ngửi thấy, toàn là mùi máu! Mấy người các ngươi thật vô tâm, Tầm Tầm ít ra cũng kêu chúng ta tỷ tỷ hơn một tháng, giờ nàng bị Yêu Vương ăn, các ngươi lại chẳng thương tâm chút nào!”

Tử Linh không nhịn được bật cười: “Này rõ ràng là mùi vị hoan ái*, sợ là Yêu Vương đã sủng hạnh Tầm Tầm, chúng ta sau này phải đổi giọng gọi phu nhân.”

Hồng Trù há to miệng cả kinh: “Sao, sao sao có thể có chuyện đó? Yêu Vương rõ ràng chưa từng lâm hạnh bất cứ nữ nhân nào!”

Thấy vẻ mặt ba người giống nhau như đúc, Hồng Trù hỏi chậm chạp: “Vậy Tầm Tầm đâu, làm sao không thấy người?”

Lục Tuệ che miệng cười nhẹ: “Tự nhiên là vương chưa thỏa mãn, mang nha đầu này về tẩm cung tiếp tục.”

“Nhưng tẩm cung của vương chưa bao giờ để bất kì kẻ nào đặt chân!” Hồng Trù lại cả kinh.

Rất nhanh, Hồng Trù liền tin mấy người giải thích, bởi sáng sớm ngày kế, Nam Tầm đã nằm trên giường các nàng thay mới, khuôn mặt trắng xám đến không còn chút máu nào.

Mấy người tiến lên vừa nhìn liền sợ hãi nhảy dựng.

Trên da thịt vốn trắng nõn như tơ lụa của thiếu nữ chằng chịt dấu răng xanh tím, xem ra thật khủng bố.

Bốn người vừa mừng lại vừa lo.

Đừng nói khiến người ngủ lại, Yêu Vương chưa bao giờ cho người nào đặt chân vào tẩm cung, thiếu nữ trước mắt này lại khiến Yêu Vương phá lệ!

Nhưng nhìn đến bộ dáng này của nàng, mấy người còn có lo lắng không nói thành lời.

Thân thể nhân loại yếu đuối không thể so với yêu thú hóa hình người, làm sao có thể chịu được Yêu Vương đòi lấy vô độ?

Mấy người vội vã hầu hạ Nam Tầm tắm rửa thay quần áo. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Nam Tầm nằm trên giường, một bộ không muốn sống.

“Tiểu Bát à, đàn ông quả nhiên trên giường một vẻ, dưới giường một vẻ. Ta đã sắp rách thành vải nát, hắn còn ném ta về.”

Lúc này Hư Không Thú đã có thể nói chuyện, bởi tên biến thái này cuối cùng không giám thị Nam Tầm nữa.

“Ngươi nên vui mừng. Vì ta mách nước cho ngươi nên Yêu Người này chưa tàn nhẫn quyết tâm ăn ngươi.”

Nam Tầm ha ha, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà, khóc lớn trong lòng: “Tiểu Bát, ta không sạch sẽ. Người ta trước đây còn chưa từng yêu đương, kết quả vừa tới đây, cái gì cũng mất...”

Hư Không Thú lời ít ý nhiều an ủi nàng: “Thân thể này không phải của ngươi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, linh hồn của người đều cực kỳ sạch sẽ. Ngươi có thể coi tất cả như trò chơi, chờ nhiệm vụ hoàn thành, trò chơi cũng kết thúc, ngươi lại có thể trở về thế giới hiện thực.”

“Có thật không?”

“Thật!”

Hư Không Thú không biết mình một phen khuyên bảo ý vị sâu xa khiến sau này Nam Tầm hoàn toàn thả bay chính mình, làm nó vừa vui mừng lại đau đầu.

“Có hai tin tức tốt, một là giá trị hắc hóa của Yêu Vương vốn chỉ có 80, vẫn chưa hắc hóa hoàn toàn. Hai là giá trị ác niệm vừa rớt từ 100 xuống 95.” Lúc này Hư Không Thú thấy tâm tình Nam Tầm không ổn, vội vã dời sự chú ý của nàng.

Nam Tầm vừa nghe lời này quả nhiên có chút tinh thần, tuy nhiên nàng vẫn không nhịn được châm chọc trong lòng: “Ta sắp rách thành vải nát, giá trị ác niệm mới giảm 5 điểm?”

Nhưng rất nhanh nàng lại mừng rỡ lên: “Tiểu Bát, đây có phải có nghĩa, cùng Yêu Vương lăn lộn 19 lần nữa, ta có thể tiêu trừ hết giá trị ác niệm của hắn?”

Hư Không Thú trầm mặc một hồi, trả lời: “Ngươi có thể thử xem.”

Lão xử nam vạn năm vừa khai huân* rất đáng sợ, chớ nói vị Yêu Vương này không gần nữ sắc đã mười mấy vạn tuế*.

Chạng vạng ngày hôm đó, dâu tây xanh tím vô cùng thê thảm trên người Nam Tầm còn chưa biến mất, mấy nha đầu đang cười đùa với nàng ăn ý lùi ra.

Sau đó một khắc, không khí trước mặt nàng vặn vẹo một trận, người đàn ông mặc áo bào đen đẹp tựa thần kia cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mắt nàng.

Nam Tầm còn chưa uống xong một hớp trà, liền bị người này trực tiếp gánh đi đại điện.

Trong căn phòng đen thùi, chỉ có vài viên dạ minh châu khảm trên tường phát ra ánh sáng nhàn nhạt xanh thẳm, nhìn qua có chút âm u khủng bố.

Nam Tầm không quá thích nơi này, có điều lúc làm loại chuyện đó độ sáng tối chút cũng tốt cực kì, nàng dễ thẹn thùng.

Hôm nay Yêu Vương im lặng vô cùng, thấy nàng rồi một câu chưa nói đã chấn vỡ quần áo nàng, đè lên.

Tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra từ miệng Nam Tầm, nàng vội vã bưng kín miệng mình, nhưng không ngờ bị người đàn ông trên người đẩy ra: “Đừng nhẫn nhịn, bổn vương thích nghe.”

Giọng đàn ông phá lệ trầm thấp khàn khàn, Nam Tầm chưa từng nghe qua.

Nam Tầm một đôi mắt to đầy nước, nói có chút tủi thân: “Lần sau đừng phá vỡ quần áo của ta, thật đáng tiếc.”

Động tác người đàn ông dừng một chút, nói thấp giọng sát bên tai nàng: “Không sao, lần sau bổn vương đưa ngươi một ít.”

Nam Tầm bị người đàn ông lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo, thân thể mềm thành bãi bùn, cả người xụi lơ vô lực.

Sau đó nàng bị người đàn ông ôm ngang trở về tiểu điện.

Thời điểm mấy người Lục Tuệ tắm rửa cho Nam Tầm, nhìn thấy một thân dấu hôn xanh xanh tím tím đặc biệt rõ ràng, không khó tưởng tượng tình hình chiến đấu của hai người có bao nhiêu kịch liệt.

_____________________________

*hoan ái: làm chuyện đó:D make love:D có nên gắn mắc H cho truyện này không đây hihi. Mấy chap nữa có tên XO gì đó cũng có nghĩa này nha:D

*khai huân: thoát kiếp virgin:D

*tuế: năm - “vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Bình luận

Truyện đang đọc