MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Paduc, tranthayday

"A Mãng, đã có chỗ ở rồi, chúng ta mau tranh thủ dự trữ đồ ăn thôi." Nam Tầm nói.

A Mãng kiêu ngạo ưỡn ngực: "A Khê không cần lo lắng. Cho dù là thời tiết giá lạnh, tôi cũng có thể bắt được con mồi. Sẽ không để em bị đói."

Sở dĩ cứ đến mùa thu, bộ lạc lại phải liều mạng tồn trữ lương thực, là vì khi đông tới, dã thú trong rừng sẽ ít đi, hơn nữa cái rét sẽ làm tốc độ săn mồi của con người chậm lại. Rất có thể dăm ba bữa cũng không săn được một con đủ để phân cho các tộc nhân.

Nhưng A Mãng không giống vậy. Bất kể lúc nào thân thủ của hắn cũng vô cùng nhanh nhẹn, cho nên việc khan hiếm đồ ăn của tất cả mọi người đối với hắn mà nói lại căn bản không thành vấn đề.

Chỉ cần thời gian một ngày, A Mãng đã một mình săn được một con lợn to béo nặng gần ba trăm cân và một con chim cổ dài giống đà điểu. Mặc dù sức ăn của A Mãng rất lớn, nhưng hai con mồi như vậy đã đủ cho hai người ăn được hai tháng có thừa. Hơn nữa con hổ răng kiếm chưa ăn hết còn được Nam Tầm ướp gia vị, nên ít nhất ba tháng tới sẽ không cần lo lắng cho việc ăn uống.

A Mãng không tiếp tục đi săn nữa, mà cùng Nam Tầm tìm muối thạch. Tuy rằng lúc rời đi có mang theo một bình muối ăn đầy được bào vụn, nhưng khi Nam Tầm ướp thịt hổ đã dùng rất nhiều. Cô cần nhiều muối hơn để bảo quản đống thịt thú này.

Hai người đi thật lâu cũng không tìm thấy muối ăn gì cả, nhưng A Mãng lại thuận tiện tóm được hai con chuột đất bự như thỏ vậy, Nam Tầm cũng đào được mấy củ khoai lang.

A Mãng nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, đột nhiên thả sọt xuống, khoé miệng hơi nhếch lên nói với cô: "Báo hoang nhỏ, em chờ chút."

Sau đó Nam Tầm liền được mở rộng tầm mắt về bản lĩnh leo cây của A Mãng. A Mãng cởi áo da báo và giày cỏ cô làm cho hắn, tìm một gốc đại thụ thoạt nhìn thô to nhất, không nói hai lời lập tức bò lên.

Nam Tầm nghi ngờ trên chân của hắn có gắn hai cái móc, nếu không thì sao lại có thể dính lên thân cây chặt như vậy được? Còn có cánh tay của hắn, tựa như không bao giờ dùng hết lực, ôm thân cây kia bò hai ba đợt đã lên được mười mấy mét.

Nam Tầm đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn hắn, trơ mắt nhìn bóng hình hắn biến mất trong đám cành lá trùng trùng điệp điệp. Nếu không phải mấy cành khô vàng kia đang nhè nhẹ đung đưa, cùng với tiếng lá ma sát xào xạt, còn có không ít lá vàng rụng xuống, thì Nam Tầm thật sự sẽ cho rằng A Mãng đã biến mất.

"A Mãng ——" Nam Tầm ngửa đầu hét to một tiếng.

Nam Tầm biết A Mãng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhưng A Mãng không trả lời nên cô nhịn không được, máu của cô sôi lên sùng sục.

Sau khi cởi áo khoác da thú và váy dài, Nam Tầm chỉ mặc một cái áo bó ngực và quần lót bắt đầu leo cây. Cô thường xuyên trèo cây nên độ linh hoạt rất cao, chẳng qua đây là lần đầu tiên trèo một cây đại thụ cao như vậy.

Thời điểm bò lên đại khái hơn hai mươi mét, giọng nói khiếp sợ của A Mãng truyền đến từ phía trên: "A Khê! Em lên đây làm gì? Mau xuống đi!"

Hắn hẳn đã bò được không dưới trăm mét, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng động dưới chân liền bò xuống.

Nam Tầm cao hứng vẫy vẫy tay với hắn: "A Mãng! Em muốn cùng anh trèo cây!"

A Mãng bị cô doạ rồi: "A Khê đừng nháo, em căn bản là không leo được. Lần đầu tiên tôi gặp em, em còn ngã xuống từ trên cây xuống đấy."

Nam Tầm bật cười ha ha: "Đó chỉ là vì anh hét to nên em mới giật mình thôi."

A Mãng đứng không nhúc nhích trên một chạc cây to, nhìn thấy động tác Nam Tầm leo cây còn coi như thuần thục mới không tiếp tục khuyên can nữa.

Nếu A Khê thật có thể làm được, hắn cũng muốn chia sẻ với cô cảm giác đứng trên đỉnh đại thụ!

A Mãng lẳng lặng chờ Nam Tầm đuổi kịp tiến độ của hắn, cho đến khi hai người rốt cuộc sóng vai, hắn để Nam Tầm bò ở trên. Nếu thật sự không cẩn thận trượt xuống thì hắn còn có thể đỡ lấy cô.

Đây đại khái là một trong số ít việc ngốc Nam Tầm từng làm, vẫn luôn không biết mệt mỏi mà trèo lên đến gần hai trăm mét.

A Mãng đang ở dưới cô, điều này làm cho cô có cảm giác an toàn trăm phần trăm.

Tuy rằng càng lên cao nhánh cây càng mảnh, nhưng đó chỉ là so với thân cây chính. Cành trên đỉnh cũng đủ to đủ vững chắc, vẫn có thể chịu được hai người đứng song song trên đó.

Nam Tầm không biết làm sao mình làm được. Vào lúc này cô đang đứng trên đỉnh của một cây đại thụ, thu hết cảnh sắc của khu rừng vào đáy mắt, cảm giác rung động đó làm cô nhịn không được cao giọng hô lên.

A Mãng đạp một chân lên, đứng trên cùng chạc cây với cô.

Chạc cây đung đưa làm Nam Tầm không khỏi la lên: "A Mãng anh đừng đứng chung một chỗ với em, anh qua cành bên cạnh đi!"

A Mãng cười ha ha, như trò đùa dai mà dùng sức đong đưa chạc cây bên cạnh hai người, làm Nam Tầm sợ tới mức không ngừng thét chói tai. Sau đó một tay hắn cầm cành khô bên cạnh, một tay ôm lấy eo cô.

"A Khê, em xem kìa." A Mãng cười đủ rồi, đột nhiên kề sát tai Nam Tầm, giọng nói trở nên trầm thấp dịu dàng.

Nam Tầm nhìn theo tầm mắt hắn. Cô nhìn thấy một mảnh rừng đại thụ rậm rạp đan vào nhau, nhìn thấy những sườn đá nối liền tạo thành vài tòa núi nhỏ, nhìn thấy một mảng lớn bụi dương xỉ, còn nhìn thấy được suối nước và dòng sông chảy róc rách. Mà cô chỉ cần ngẩng đầu, là có thể thấy ánh chiều tà đã không còn chói lọi, mấy đám mây xung quanh bị nhuộm thành màu kim quất*, nhuốm đỏ hơn phân nửa đường chân trời.

Trên trời đủ loài chim lạ sải cánh bay qua, đều cùng hướng về phương Nam.

Nam Tầm hưng phấn ôm chặt eo A Mãng: "Đẹp quá! A Mãng, em rất thích!"

Cánh tay A Mãng đang ôm cô bỗng trượt lên, dừng trên gáy cô. Bàn tay hơi dùng sức, đầu Nam Tầm tức khắc bị kéo lại gần hắn. A Mãng tinh tế hôn môi cô gái này, trong lòng thấy cực kỳ thoả mãn.

Lúc hắn phấn khích nhất sẽ trèo lên một ngọn cây cao nhìn về phương xa, nhưng tộc nhân không hiểu được sở thích này của hắn, luôn cảm thấy hắn có chút không bình thường.

A Khê là người đầu tiên trèo lên ngọn cây với hắn. Hắn làm sao cũng không tưởng tượng được cùng làm loại chuyện ngu ngốc này với hắn sẽ là một cô gái, người con gái hắn thích nhất.

Bọn họ trèo lên cây đại thụ cao nhất trong khu rừng này, đứng trên ngọn cây trao cho nhau những cái ôm hôn. Ánh chiều tà lúc chạng vạng hắt lên người họ, vô cùng ấm áp.

Người con gái quay về hướng đón ánh hoàng hôn, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người như được đeo một lớp khăn che mặt màu kim quất, diễm lệ cực kỳ.

"A Khê, em thật đẹp!" A Mãng tán thưởng.

Lời như vậy Nam Tầm đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng lần này lại cảm thấy phá lệ êm tai.

Tuy rằng rất tiếc nuối nhưng hai người còn việc phải làm. Bọn họ nhìn thoáng qua quang cảnh đẹp đẽ xung quanh một cái thật sâu, rồi mới một trước một sau leo xuống.

Dưới tàng cây, cái sọt và quần áo Nam Tầm đặt trên mặt đất vẫn còn đó. Hai người mặc xong áo ngoài bằng da thú thì bắt đầu đi tìm quần đá vừa rồi nhìn thấy.

A Mãng kéo Nam Tầm chạy băng băng trong rừng, càng chạy càng nhanh, thường xuyên cao hứng tru lên vài tiếng.

Quần đá không tính quá xa, hai người chạy khoảng chừng bốn mươi phút là tới rồi. Những cột đá cao cao cắm thẳng tắp trên mặt đất bị rừng cây che giấu thấp thoáng hình thành một mảnh quần đá nhỏ. Cột đá bày ra nhiều sắc thái khác nhau, có màu đỏ vàng đậm nhạt không đồng đều, có chút màu trắng ngà, vô cùng đẹp mắt.

A Mãng tìm được rất nhiều muối thạch trong quần đá, Nam Tầm lại phát hiện đá đánh lửa thiên nhiên màu vàng kem nửa trong suốt.

"A Mãng, A Mãng! Về sau chúng ta không cần nhóm lửa nữa rồi!" Nam Tầm vui sướng chà hai cục đá đánh lửa vào nhau, lập tức có tia lửa bắn ra làm A Mãng ngạc nhiên không thôi.

A Mãng chất đầy đá đánh lửa kia vào sọt, làm Nam Tầm dở khóc dở cười.

*Kim quất:

Bình luận

Truyện đang đọc