THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

Thánh khí trung phẩm, Tử Kim Lưu Tinh Chùy!

- Dùng binh khí?

Trương Huyền chần chờ một chút, nhẹ gật đầu:

- Ngươi khẳng định muốn dùng?

- Đương nhiên!

Vân sư cười khẽ.

- Vậy tốt!

Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, tung người tới trung tâm đại điện, nhìn về phía đối phương:

- Cái Lưu Tinh Chùy này, là binh khí của ngươi?

- Không sai!

Vân sư kiêu ngạo.

Kiện binh khí này, là hắn ở dưới cơ duyên xảo hợp mới lấy được, một khi sử dụng mọi việc đều thuận lợi, dù vừa rồi tên này mưu lợi thắng Lưu Sùng Tân, nhưng dính dáng đến mười viên Linh Thạch, hắn vẫn không dám xem thường, lấy binh khí ra.

Có thứ này, xem như đối phương là cường giả ngụy Xuất Khiếu cảnh cũng không sợ, huống chi chỉ là Nguyên Thần cảnh trung kỳ.

- Ta cũng có vũ khí, bất quá… hình như tương đối nặng, thời điểm chiến đấu, có thể sẽ không khống chế được lực lượng!

Trương Huyền dừng lại một chút, có chút trù trừ nhìn qua.

- Vũ khí nặng? So vũ khí nặng với ta, ha ha... Yên tâm đi, ta thích nhất nặng vũ khí, không nặng, đánh nhau không có ý tứ gì!

Nghe đối phương nói, Vân sư suýt chút nữa cười ngất đi.

Cái tên này có phải đầu óc có vấn đề hay không? Ta dùng chính là Lưu Tinh Chùy... Cùng ta so nặng...

Một chùy xuống, bất kể trường kiếm, trường đao hay trường thương... Đều chỉ có thể bị động phòng ngự!

Cùng ta so nặng...

Sống nhiều năm như vậy, chiến đấu vô số trận, còn chưa bao giờ thấy qua có vũ khí nặng hơn của hắn.

- Đã như vậy, vậy thì bắt đầu...

Trương Huyền gật đầu.

- Lấy ra binh khí của ngươi, để ta xem một chút...

Vân sư cười to, bàn tay lắc một cái, Lưu Tinh Chùy lập tức lơ lửng, xích sắt phát ra tiếng vang phần phật, không gió mà bay, tựa như lúc nào cũng sẽ xung kích ra, đụng người thành thịt nát.

- Đã lấy ra rồi...

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thanh niên ở đối diện nhún vai.

Vân sư sững sờ.

Đối phương hai tay trống trơn, không có nửa cái vũ khí, đùa cái gì đó?

- Cẩn thận trên đầu ngươi...

Đang kỳ quái, một Danh Sư đột nhiên hô lên.

- Trên đầu?

Sửng sốt một chút, vội ngẩng đầu, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Chỉ thấy ngay phía trên, một cái lô đỉnh to lớn chẳng biết lúc nào đã lơ lửng, thấy hắn nhìn tới, liền lăng không lao xuống.

- Ta...

Kinh hô một tiếng, muốn trốn qua một bên, lại phát hiện thực lực của lô đỉnh quá mạnh, đã ngưng trệ không gian chung quanh.

Lạch cạch!

Một tiếng vang thật lớn, mặt đất bị đập ra một lỗ thủng, Vân sư mắt tối sầm lại, bị đập nằm rạp trên mặt đất, hai cái chân lòi ra không ngừng run rẩy.

- Binh khí của ta... Thật rất nặng!

Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, lần nữa trở lại bàn rượu, cất kỹ mười viên Linh Thạch, lúc này mới trảo một cái, thu Kim Nguyên đỉnh vào nhẫn, nhìn về phía Vân sư biến thành chữ đại, vừa run rẩy vừa hộc máu, thanh âm thản nhiên:

- Dùng binh khí... Ngươi thua!

- Phốc!

Vân sư lại phun máu tươi.

- Cái này... Là gian lận!

- Hắn từ Thanh Nguyên đế quốc tới, tại sao có thể có một cái lô đỉnh lợi hại như vậy?

- Cái tên này chỉ sợ có thực lực Xuất Khiếu cảnh a...

- Lần thứ nhất vận may, lần thứ hai dựa dẫm lô đỉnh, cái tên này thật là vô sỉ!

...

Chung quanh lần nữa xôn xao.

Dựa theo tình huống bình thường, hẳn là hai người chiến đấu, mỗi người biểu hiện ra tu vi, ngươi tới ta đi, long tranh hổ đấu...

Cái tên này ngược lại tốt, tế ra vũ khí lợi hại, đập đối thủ thành như vậy.

Quá không theo sáo lộ an bài đi!

Bất quá là Vân sư muốn so binh khí, trước khi tỷ thí, đối phương cũng nói rõ ràng, binh khí của mình rất nặng...

Trước thời hạn nói rồi, cũng không cẩn thận...

Thật đúng là không trách được đối phương!

Chỉ là chúng ta muốn nhìn tu vi của ngươi, ngươi lại dùng binh khí trấn áp...

Mặt đâu?

- Liên tục hai tràng chiến thắng, đủ để chứng minh thực lực của ta a! Nếu như chư vị không có ý kiến, ta chính là người thực lực mạnh nhất trong các ngươi, chén rượu này, liền không khách khí!

Thu hồi Linh Thạch của Vân sư thua, vẻ mặt Trương Huyền thỏa mãn, bưng chén rượu lên, lắc lư một cái, mùi rượu lập tức lan khắp nơi.

- Chứng minh thực lực?

Nhìn thấy hắn đắc ý như vậy, đám người kìm nén đến sắc mặt đỏ lên.

Lần thứ nhất vận khí tốt, lần thứ hai dùng vũ khí...

Còn người mạnh nhất...

Cường giả, dựa vào là đánh ra, không phải dựa không biết xấu hổ, tự mình rêu rao ra!

- Trương sư, ta không phục thực lực của ngươi... Có dám cùng ta chiến một hồi không?

Lại một Danh Sư đứng dậy, lực lượng trên thân toả ra, đại điện như ngưng kết.

Cường giả nửa bước Xuất Khiếu cảnh!

Trong các thanh niên tài tuấn, cường giả chân chính rốt cục nhìn không được, muốn xuất thủ.

Bình luận

Truyện đang đọc