Chỉ chốc lát đi đã tới trước mặt phong ấn.
Giống như đối phương nói, Dị Linh tộc quả thực không có đề phòng quá lớn, binh sĩ đóng giữ thực lực đều không mạnh, căn bản không phát hiện được hành tung của bọn hắn.
Đi vào cổ chiến trường, sát lục chi khí vọt tới, biết ở lâu, xem như bọn họ cũng sẽ bị loại khí tức này xâm nhập trong cơ thể, khó mà khu trừ, mấy người tăng thêm tốc độ.
- Bên kia sóng linh khí rất lớn, đi qua nhìn một chút...
Phi hành không xa, lập tức cảm thấy linh khí hỗn loạn, tựa như gió lốc, mọi người nhìn nhau, nhanh chóng bay lượn tới.
Còn chưa tới trước mặt, ba người liền ẩn tàng thân hình, sợ gây nên năng lượng ba động, bị đối phương phát hiện.
Thật vất vả đi tới trước mặt, xuyên thấu qua sơn phong nhìn lại, vừa nhìn một cái, thân thể Nhậm Thanh Viễn nhoáng lên, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
- Làm sao vậy?
Thấy bộ dáng này của hắn, Tưởng Phương Du nhịn không được nghi ngờ nhìn qua.
- Chính các ngươi nhìn...
Bờ môi của Nhậm Thanh Viễn run rẩy.
Lạc Càn Trinh, Tưởng Phương Du tràn đầy nghi ngờ, đứng dậy, đồng dạng liếc mắt nhìn, từng người cũng trợn to hai mắt.
- Những người này... Đều đã chết?
Chỉ thấy sơn cốc trước mắt, lít nha lít nhít chất đầy thi thể Dị Linh tộc, không biết bao nhiêu.
Bọn họ tràn đầy lo lắng, tiêu tốn vô số tâm huyết đề phòng... Kết quả, đám Dị Linh tộc này còn chưa đi ra, tất cả đều chết rồi... Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Đi qua nhìn một chút!
Mọi người chết rồi, đã không có gì phải sợ hãi, mọi người nhanh chóng bay đi. Đi tới bầu trời, liên tục bay một vòng.
- Mười vạn binh sĩ của Tinh Hoàng cùng Linh Hoàng, hẳn đều ở nơi này, hình như tự giết lẫn nhau mà chết!
Bờ môi Tưởng Phương Du run rẩy, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Tiền bối Vu Hồn sư ẩn giấu ở trong Dị Linh tộc lặng lẽ đưa tin tới, nói hai đại Hoàng giả liên thủ, một khi tấn công, nhất định thế như chẻ tre, để nhân tộc nhất thiết phải sớm chuẩn bị...
Biết tin tức này, bọn hắn lo lắng, sợ ngăn cản không nổi... Kết quả, người còn không có xuất hiện, liền chết hết... Cái này con mẹ nó là tình huống gì? Ai có thể giải thích một câu không?
- Chẳng lẽ hai đại Hoàng giả không có thảo luận tốt sự tình liên minh, ở đây lại đánh một hồi... Cuối cùng toàn quân bị diệt?
Lạc Càn Trinh nhịn không được nói.
Tuy nghe rất ngu ngốc, nhưng hắn thực sự nghĩ không ra, đây rốt cuộc phải giải thích như thế nào.
- Nếu như là hai đại Hoàng giả, không ai nhường ai, cuối cùng dẫn đến chiến đấu, coi như đều có tổn thương, cũng không thể nào làm được toàn quân bị diệt... Khẳng định là có người ở đây giết sạch! Các ngươi nhìn, mấy ngàn Dị Linh tộc bên kia, kiểu chết giống nhau y hệt, hơn một ngàn người, bị một loại quái lực đập thành bánh thịt, hơn một ngàn người, bị đâm xuyên trái tim, một phần khác thì bị chém đầu lâu...
Nhậm Thanh Viễn lắc đầu nói.
Hắn thân là Danh Sư cửu tinh, quan sát cẩn thận, hai vị cao thủ tự giết lẫn nhau, có lẽ có thể song song vẫn lạc, mười vạn quân đội... Không có ngoại lực quấy nhiễu, lại giao chiến thế nào cũng không đến mức tất cả đều chết không còn một mống?
- Nhậm đường chủ nói không sai, không chỉ như vậy, trang bị vật tư của mười vạn quân này, tất cả đều không thấy, hơn nữa trữ vật giới chỉ trên người bọn họ cũng không nhìn thấy một cái... Khẳng định là bị người thu!
Tưởng Phương Du nói.
Lạc Càn Trinh vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy Dị Linh tộc thương vong vô số, trên tay tất cả đều trụi lủi, một chiếc nhẫn cũng không có, hơn nữa chỗ lều vải có dấu vết lửa đốt, nhưng bên trong không có cái bóng quân bị.
Quân đội lớn như thế, không có vật tư tài nguyên là không thể nào.
Hiện tại không có cái gì, chỉ có một giải thích... chính là đã có người đến, hơn nữa trận chiến tranh này, vô cùng có khả năng là xuất từ tay bọn họ.
Chỉ là đến cùng người nào có loại năng lực này, để mười vạn Dị Linh tộc, ngắn ngủi không tới một ngày, toàn quân bị diệt?
Hô!
Đúng lúc này, một cỗ khí tức bay lượn đến, một bóng người bất ngờ xuất hiện ở trong sơn cốc.