THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

- Khiêu chiến?

Trương Huyền nhíu mày, hơi không hiểu:

- Dị Linh tộc dám như thế quang minh chính đại đi ra, hơn nữa... Còn thủ quy củ như vậy?

Ở trong ấn tượng của hắn, Dị Linh tộc ưa thích sát lục, không có bất kỳ quy củ gì đáng nói, hiện tại chạy tới khiêu chiến, kỳ lạ không nói ra được.

Càng quan trọng là, Xuân Noãn lâu có nhiều Danh Sư như vậy... Danh Sư cùng Dị Linh tộc mâu thuẫn kéo dài vài vạn năm, hai bên đều có vô số thân hữu chết ở trong tay đối phương, một thân một mình xuất hiện, thật không sợ bị loạn đao chém chết?

- Không phải chúng ta thủ quy củ mà là không thể không thủ!

Hưng kiếm thánh cười khổ.

- Không thể không thủ? Chẳng lẽ nơi này có Cổ Thánh?

Đồng tử Trương Huyền co rụt, híp mắt lại.

Có thể để cho Bất Hủ cảnh viên mãn tuân thủ quy định, trừ Cổ Thánh, thì nghĩ không ra người nào tới.

- Không sai, nơi này có Cổ Thánh, vị Cổ Thánh kia của Trương gia chúng ta cũng tới... Hai bên đều có kiêng kị, nên lập ra ước định, có mâu thuẫn, công bằng quyết đấu giải quyết, không cho phép đồ sát... Nếu không đã sớm loạn chiến, nào có an bình như hiện tại.

Hưng kiếm thánh giải thích.

Trương Huyền thở ra một hơi.

Khó trách trên đường đi không có gặp được bất kỳ nguy hiểm nào, chắc cũng là hai bên tuân thủ quy định.

Nếu không, phân điện còn chưa mở ra, bên này liền giết đến hừng hực khí thế, bảo vật chân chính xuất hiện, ai cũng không chiếm được.

Thời khắc này Cổ Thánh tựa như vũ khí hạt nhân, hai bên đều có, ai cũng không dám vượt quá, một khi một phương không còn, cán cân sẽ lập tức nghiêng, không còn an bình hiện tại.

- Ừm, đối phương khiêu chiến ta, là muốn lấy được truyền thế thiên phù của chúng ta, hoặc là theo phía sau chúng ta đi vào Khổng miếu!

Hưng kiếm thánh nhẹ nhàng cười một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay:

- Bất quá ta há có thể để hắn toại nguyện!

- Cha chậm đã!

Thấy hắn muốn xuống lầu, Trương Huyền cũng đứng dậy:

- Để hài nhi chơi với hắn một chút!

- Ngươi?

Hưng kiếm thánh sững sờ.

- Không sai, tuy thực lực của ta là Kim Thân cảnh, nhưng đối phương muốn vượt qua, còn không có dễ dàng như vậy, hơn nữa đến nơi này, mặc dù cơ duyên không bằng cha mẹ, nhưng cũng có một ít, vừa vặn thực hiện một chút...

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lộ ra tràn đầy tự tin. Trăm thiện hiếu đứng đầu, thân làm con, đối phương khiêu chiến phụ thân, tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến.

- Cũng được!

Hưng kiếm thánh gật đầu.

Đứa con trai này của hắn, tuy chỉ có hai mươi tuổi, nhưng thủ đoạn nhiều, ngay cả Danh Sư đường cũng kiêng kị ba phần, bản thân lên chưa hẳn có thể thắng qua Bột Nguyên, nhưng hắn ra tay, đối phương khẳng định không chống lại được.

Thấy hắn đồng ý, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, bay ra ngoài, rơi vào trước Dị Linh tộc kia:

- Tại hạ Trương Huyền, muốn khiêu chiến cha ta, trước qua cửa này của ta đã!

- Ngươi có thể làm chủ?

Bột Nguyên dường như không nhận ra Trương Huyền, thấy chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, khóe miệng nâng lên:

- Thua, phải giao ra truyền thế thiên phù!

- Đương nhiên có thể làm chủ!

Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu:

- Ta thua, có thể giao ra thiên phù, nhưng nếu thắng thì sao?

- Cái áo giáp này là Đại Thánh chí bảo, thua, xem như đền bù!

Bàn tay lớn vồ một cái, một cái áo giáp bay ra phía trước, Bột Nguyên khẽ nói.

- Một Đại Thánh chí bảo, liền muốn đổi truyền thế thiên phù? Đây là công bằng của ngươi?

Trương Huyền nhíu mày.

Truyền thế thiên phù, coi như người của Chư Tử bách gia tới, cũng lấy ra Cổ Thánh chí bảo, một bảo vật Đại Thánh cấp liền muốn đổi... Lừa gạt ai đây?

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Bột Nguyên cau mày.

Lúc trước bọn họ cũng giao đấu qua như vậy, tuy tộc nhân thua, nhưng Hưng kiếm thánh không có ý kiến, làm sao đến vị trước mắt này, ngược lại cảm thấy không công bằng?

- Ba kiện Đại Thánh chí bảo!

Trương Huyền cười nhạt.

- Ba kiện?

Bột Nguyên híp mắt lại:

Bình luận

Truyện đang đọc