Kiện binh khí này giống ngọc bàn, lại giống mai rùa ngọc, vừa tiếp xúc sợi chỉ trói lại mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể tê dại, chân khí trong cơ thể không khống chế được, theo sợi chỉ tuôn trào ra.
- Chẳng lẽ không phải giết chết?
Vừa định khống chế Thiết Hồn Tỏa phản kích, chém giết rất nhiều Dị Linh tộc, nhưng nhìn thấy loại tình huống này, Trương Huyền không khỏi ngừng lại.
Vốn cho rằng đối phương hiến tế, sẽ giết chết hơn một trăm nhân tộc này, lúc này mới cam tâm bị bắt, tìm cơ hội động thủ... Không nghĩ tới chỉ là điều động chân khí.
Đã không có nguy hiểm, hắn liền đình chỉ việc làm, làm bộ bị khống chế, chân khí đi theo lực lượng mọi người, tràn vào Thiết Hồn Tỏa.
Rất nhanh, chân khí hình thành một vòng tròn.
Ông!
Thiết Hồn Tỏa lấp lánh ra hào quang chói sáng, kết hợp phù văn trên mặt đất.
Ầm ầm!
Vòng sáng trên tế đàn khuếch đại ra gấp bội, giống như đạt được lực lượng mọi người gia trì, lấy khí tức càng mạnh mẽ hơn xông lên bầu trời.
Rầm rầm!
Phong ấn ở dưới ánh sáng va chạm, phát ra thanh âm như nước chảy, có điều vẫn không có phá vỡ.
Ánh mắt người hắc giáp nheo lại, cổ tay chuyển một cái, một thanh trường đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vạch một cái. Máu tươi phun ra ngoài, rơi vào tế đàn.
Trong nháy mắt, ánh sáng càng hơn!
- Hậu bối Linh tộc Bột Hoằng, lấy máu tươi hiến tế, mong Linh Thần giúp ta phá vỡ phong ấn!
Thanh âm tối nghĩa vang lên, tựa như đọc chú ngữ đặc thù, trên tế đàn quang mang càng thêm huy hoàng, chói mắt, ngay sau đó một cánh cửa khổng lồ chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Trong cửa tản mát ra khí tức cường đại, coi như Trương Huyền cũng cảm giác sẽ bị tuỳ tiện nghiền ép.
- Hắn đang triệu hoán Linh Thần?
Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.
Loại tình huống này, Thiên Diệp Vương từng sử dụng qua một lần, khi đó tu vi còn thấp, không nghĩ tới cho dù hiện tại, chỉ sợ cũng không bằng một đạo ý niệm trong cửa.
Hô!
Cửa từ từ mở ra, giống như lần trước, một bóng lưng xuất hiện ở trước mắt, cho người ta một loại cảm giác nghiền ép linh hồn, cho dù tâm cảnh của hắn đạt tới 29. 9, cũng có chút không ổn định.
Chỉ là bóng lưng, cũng mạnh mẽ như vậy, nếu quay người, phỏng chừng không cần hiến tế, tất cả mọi người sẽ không kiên trì nổi, ý niệm sụp đổ, tại chỗ tử vong.
- Thật mạnh...
Vẻ mặt Trương Huyền trắng bệch, thân thể cứng nhắc.
Hắn gặp qua Cổ Thánh, nhưng Linh Thần trước mắt này, rõ ràng càng thêm cường đại hơn Cổ Thánh, thậm chí đáng sợ hơn Ngoan Nhân!
Dường như, thật muốn từ sau cửa đi ra, toàn bộ Danh Sư đại lục sẽ không chịu nổi áp lực, hóa thành tro bụi.
- Chỉ là... bóng lưng này, rất quen thuộc!
Trương Huyền rung động, đồng thời loại cảm giác quen thuộc như lần trước lần nữa xông lên đầu.
Lúc trước ở Khưu Ngô cung, thời điểm Thiên Diệp Vương triệu hoán Linh Thần, liền có loại ảo giác này, hình như vị này gặp qua ở nơi nào, giờ phút này cảm giác lần nữa hiện lên ở trong óc, vung đi không được.
Bất quá hình như có người tận lực giấu diếm, hoặc ký ức bị loại bỏ, càng suy nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, một lát sau, ngược lại cái gì cũng không nhớ nổi.
Biết không nghĩ ra được, liền không tiếp tục để ý, Trương Huyền tiếp tục nhìn lại.
Linh Thần xuất hiện, chân khí mọi người hao tổn càng nhanh, thời gian qua một lát, khuôn mặt từng cái liền trắng xám.
- Mong Linh Thần có thể giúp ta phá vỡ không gian ràng buộc...
Bột Hoằng lần nữa hô khẽ, máu tươi tiếp tục tuôn ra, thân thể không ngừng run rẩy.
Phần phật!
Thanh âm kết thúc, trong cửa có một đạo hào quang bắn tới, lúc trước tế đàn không cách nào phá huỷ phong ấn, giống như băng hàn chậm chạp hòa tan.
Mắt thường có thể thấy được xuất hiện một thông đạo có thể cho phép người thông qua.
Linh Thần đồng ý hắn tế tự, xuất thủ!
- Đa tạ Linh Thần!