- Sát!
Tròng mắt của Khung Mộc Thanh Giao sắp rớt xuống đất, ba đại Thánh thú khác hai mặt nhìn nhau, biểu lộ quái lạ.
Bọn chúng là huyết mạch Thượng Cổ Thần thú, có tôn nghiêm, có ngạo khí, có trách nhiệm... Lúc này mới bao lâu, thần phục một nhân loại... Có lầm hay không!
- Mặt đều mất hết...
Khung Mộc Thanh Giao răng cắn, bực sắp nổ tung.
Năm đại vương giả lấy nó cầm đầu, vốn nghĩ thuộc hạ thần phục nhân loại liền đủ mất mặt, làm sao cũng không nghĩ đến, Vân Hổ cũng là vương giả, cũng làm phản nhanh như vậy.
Này không phải mạnh mẽ đánh mặt của nó?
Đối phương tế ra sáu Đại Thánh chí bảo, cùng năm con Thánh thú, vốn muốn nhúng tay, ai cũng nghĩ không ra, còn không có kiên trì đến cân nhắc tốt, liền đầu hàng... Không có tiết tháo ah!
- Đứng lên đi, dùng viên đan dược này...
Ngón tay Trương Huyền búng một cái, ném qua một viên đan dược chữa thương cấp chín, cho Kim Linh Vân Hổ ăn vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nói đơn đả độc đấu, mục đích chính là vì có thể nhân cơ hội thuần phục đại gia hỏa này.
Quả nhiên thủ đoạn ra hết, lại thêm truyền âm chỉ điểm thiếu hụt cùng đe dọa... Để nó thuận lợi nhận chủ. Có nó bảo vệ, coi như bốn con Thánh thú còn lại trở mặt, cũng không đến mức chịu chết.
- Ta tỷ thí xong...
Bàn tay trảo một cái, thu rất nhiều Thánh thú về không gian gấp, mấy món vũ khí cũng thu vào nhẫn, lúc này Trương Huyền mới nhìn về phía đám người Khung Mộc Thanh Giao.
- Tiểu tử, ngươi dùng yêu thuật gì, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy, liền để Kim Linh Vân Hổ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, nhận ngươi làm chủ?
Vẻ mặt Khung Mộc Thanh Giao khó coi, trong mắt sát khí sôi trào.
- Ngươi muốn nghe nói thật, hay lời nói dối?
Chần chờ một chút, Trương Huyền nhìn qua.
- Đương nhiên là nói thật!
Khung Mộc Thanh Giao cắn răng.
- Nói thật chính là... thật ra ta là chủ nhân kiếp trước của các ngươi, lúc Kim Linh Vân Hổ cùng ta chiến đấu, nhận ra thân phận của ta, lúc này mới thần phục không do dự!
Trương Huyền gật đầu, thanh âm xa xăm, mang theo khí chất cao nhân.
- Chủ nhân kiếp trước? Ngươi nói láo!
Khung Mộc Thanh Giao tức đến thiếu chút nữa ngất đi.
Nói dối có thể tìm sự tình có căn cứ được không? Còn chủ nhân kiếp trước, sao ngươi không nói ngươi là Khổng sư đầu thai?
- Không tin?
Trương Huyền nhíu mày nói.
- Tin muội muội ngươi!
Khung Mộc Thanh Giao tức sắp nổ, chiếm tiện nghi cũng không phải chiếm như vậy a.
- Các ngươi tin tưởng không?
Không để ý tới Thanh Giao sắp tức điên, Trương Huyền nhìn về phía ba con Thánh thú còn lại.
- Kéo dài thời gian vô dụng, chúng ta sẽ không cùng ngươi đơn đả độc đấu, mà là muốn giết ngươi!
Minh U Huyền Quy nói.
- Không cần nói nhảm, tên này cổ quái, đồng loạt ra tay giết lại nói!
Thiên Thương Hỏa Phượng nói.
- Không sai, các ngươi không ra tay, ta liền xuất thủ...
Hậu Thổ Kỳ Lân tiến về phía trước một bước.
Nhìn thấy tên này quỷ dị như vậy, vừa ra tay liền thuần phục Kim Linh Vân Hổ, bọn chúng đều cảm nhận được áp lực. Thân là vương giả, ai cũng không muốn thần phục.
- Xem ra là không tin...
Trương Huyền lắc đầu, lần nữa nhìn về phía bốn con Thánh thú:
- Có dám cùng ta đánh cược hay không!
- Đánh cược?
- Không sai, ta đánh cược, chỉ cần nói một câu, cho thấy thân phận của mình, Khung Mộc Thanh Giao sẽ lập tức thần phục, nhận ta làm chủ!
Trương Huyền chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.
- Ngươi ý tứ, nói với ta một câu, ta sẽ thần phục?
Khung Mộc Thanh Giao suýt chút nữa cười tắt thở: