THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

- Nơi này?

Trương Huyền sửng sốt, tràn đầy khó tin.

Nếu như đối phương nói, chứa đựng ở trong điện đường nào, hoặc bị phong ấn ở một địa phương nào đó, đều cảm thấy bình thường, nhưng ở trong pho tượng Khôi Thánh... Cái này sao có thể?

Khôi Thánh là cổ thánh, thân truyền của Bốc Thương cổ thánh, đồ tôn của Khổng sư, điện chủ đời thứ nhất của Thánh Tử điện, đối với Dị Linh tộc, sớm đã hận thấu xương, hận không thể diệt sạch sẽ.

Ngoan Nhân thân là người mạnh nhất trong tộc này, dù bỏ mình, nhưng trong khung xương, nhất định cũng ẩn chứa lực lượng đặc thù, nhân tộc không dung, không phong ấn, không che giấu, đặt ở trong pho tượng của mình... xem như hắn, đều cảm thấy khó có thể lý giải được.

Mấu chốt nhất là... Dung hợp khung xương của Ngoan Nhân, tượng trước mắt chẳng những không có khí tức sát lục, ngược lại cho người ta một loại cảm giác ôn nhuận nho nhã, đến cùng làm sao làm được?

- Ngươi có cảm ứng sai hay không?

Trong lòng nhịn không được hỏi.

Không phải hắn không tin, mà là loại khả năng này thực sự quá nhỏ.

Dù sao, Khôi Thánh không có khả năng nắm giữ Thiên Đạo thư viện, càng không có khả năng nắm giữ Thiên Đạo chi thư, lực lượng Danh Sư cửu tinh áp chế Ngoan Nhân, cũng không thể phát giác, Minh Lý Chi Nhãn cũng nhìn không ra.

- Đổi lại trước khi dung hợp đầu lâu, có thể sẽ cảm ứng sai, nhưng bây giờ... Tuyệt đối sẽ không!

Trong giọng nói của Ngoan Nhân tràn đầy khẳng định.

Không có dung hợp đầu lâu, trí nhớ không được đầy đủ, không dám xác định, mà bây giờ, trăm phần trăm khẳng định, xương ngực của hắn, tuyệt đối ở trong pho tượng trước mắt, không có bất kỳ cái gì do dự.

- Cái này...

Thấy hắn xác định như thế, Trương Huyền nhíu nhíu mày:

- Ta xem một chút!

Minh Lý Chi Nhãn nhúc nhích, nhìn kỹ qua.

Một lát sau, lắc đầu.

Các đời điện chủ cũng không có nhìn ra, Minh Lý Chi Nhãn của hắn cảnh giới thấp hơn, tự nhiên càng phát giác không ra cái gì.

Bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng đụng góc áo của tượng đá một cái.

Hô!

Một quyển sách xuất hiện ở trong óc.

- Tượng đá nội viện của Thánh Tử điện, do Khôi Thánh tự mình chế tạo, Thiên Thanh thạch dung hợp ý niệm cổ thánh và xương ngực Ngoan Nhân tạo thành, trấn áp không gian nội viện, ổn định linh khí...

Trong thư tịch ghi chép kỹ càng nguồn gốc cùng nội dung của pho tượng kia.

- Quả nhiên ở bên trong...

Trương Huyền nhíu mày càng chặt.

Thiên Đạo thư viện sẽ không sai lầm, nói rõ xương sườn của Ngoan Nhân, quả thực ở trong tượng.

Dung hợp khung xương của cường giả Dị Linh tộc, tới ổn định không gian nội viện, nhưng không có khí tức Dị Linh tộc mảy may... Để hắn thủy chung nghĩ mãi mà không rõ.

- Trương sư...

Thấy hắn thất thần, Chiêm sư hô lên.

- A, mới vừa bị phong thái của Khôi Thánh chấn kinh, có chút thất thần, mong được tha thứ!

Trương Huyền vội vàng ôm quyền.

Mặc kệ là Ngoan Nhân, hay khung xương, cũng không thể nói ra, chuyện này, nhất định phải biết rõ ràng lại nói.

- Không sao, lần đầu tiên nhìn thấy pho tượng của Khôi Thánh, ta cũng chấn kinh rất lâu, cảm giác giống như một vị sư trưởng, đứng ở trước mặt, truyền thụ cho ta kiến thức!

Chiêm sư vẫn chưa phát hiện dị thường, mà tràn đầy cảm xúc nhẹ gật đầu.

- Ừm!

Trương Huyền lên tiếng, đột nhiên sửng sốt, trong lòng có một ý nghĩ xông ra:

Bình luận

Truyện đang đọc