- Thật mạnh!
Trương Huyền ngụy trang qua dung mạo biến sắc, trường kiếm trong tay bỗng nhiên ném đi, vội vàng lui về phía sau.
Hiện tại hắn chỉ dùng thực lực Kim Thân cảnh đỉnh phong, đối phương không kiêng kị, cũng sẽ không ra tay đối với mọi người.
- Trốn được sao?
Thấy tên này quả quyết như vậy, một đòn không thành lập tức chạy trốn, người hắc giáp hừ lạnh, lực lượng từ trong lòng bàn tay cuồng bạo như sóng, cho người ta một loại cảm giác nghiền ép.
- Phá!
Ngón tay Trương Huyền điểm ra.
Ầm ầm!
Trường kiếm Thánh Khí tuyệt phẩm lập tức nổ tung ở trên không, tựa như một cường giả Thánh Vực cửu trọng tự bạo sinh ra lực lượng, ngăn công kích của người hắc giáp ở bên ngoài.
Làm xong những thứ này, liền đạp mạnh trên không trung, thân hình hóa thành một hàng dài, nhanh chóng lao đi nơi xa.
- Dừng lại...
Rầm rầm!
Thấy hắn muốn chạy, Dị Linh tộc ở bốn phía nhao nhao lấy ra vũ khí, muốn ra tay.
- Không cần các ngươi động thủ, tên này có ý tứ, để lại cho ta!
Người hắc giáp cười nhạt một chút, hướng về phía trước một bước, lăng không bóp một cái.
Mặc dù uy lực của Thánh Khí tuyệt phẩm tự bạo không yếu, nhưng đối với Bất Hủ cảnh mà nói, không tính là gì.
Phần phật!
Trên không lập tức xuất hiện một bàn tay khổng lồ, bọc Trương Huyền lại, bốn phía đều bị phong cấm.
- Đáng ghét...
Sắc mặt Trương Huyền dữ tợn, phun ra máu tươi, giống như sử dụng một loại lực lượng huyết mạch nào đó, khí tức tăng một đoạn, đâm đến phong cấm không gian.
- Ngươi ở Kim Thân cảnh xem như không yếu, nhưng so sánh với Bất Hủ cảnh vẫn kém quá nhiều... xuống đây cho ta đi!
Rầm!
Người hắc giáp hai tay hợp lại, không khí phát ra âm bạo liên tục, lực lượng của Trương Huyền cuối cùng không có đột phá, bị vây ở giữa, giống như con cua bị dây thừng trói lại, bất kể giãy dụa như thế nào cũng chạy trốn không xong.
- Tới!
Lại vồ một cái, Trương Huyền bị khống chế bay đến trước mặt, thân bất do kỷ. Giờ phút này vẻ mặt hắn trắng bệch, hình như sau khi huyết mạch thiêu đốt, không còn sức phản kháng.
- Muốn giết cứ giết, Huyền Chương ta chắc chắn sẽ không nhíu mày!
Biết chạy trốn không xong, Trương Huyền gầm thét.
- Giết ngươi? Yên tâm, ngươi có thể sống lâu một đoạn thời gian. Danh Sư càng lợi hại, chân khí càng tinh khiết, lực lượng tế đàn sẽ càng mạnh... Vốn còn sợ uy lực không đủ, ngươi xuất hiện, đầy đủ...
Người hắc giáp nhẹ nhàng cười một tiếng, cong ngón tay búng một cái, Trương Huyền lập tức bay đến trước mặt đám người Hồ Yêu Yêu:
- Khóa hắn lại, cùng một chỗ tế tự!
- Vâng!
Hai Dị Linh tộc nhẹ nhàng vồ một cái, Trương Huyền lập tức cảm thấy một sợi chỉ khóa lại mạch môn của mình, lực lượng toàn thân bị phong cấm trong cơ thể, không thi triển ra được. Làm xong những thứ này, liền không để ý hắn, tiếp tục sắp đặt tế đàn.
- Ngươi không nên đi ra, đây là hi sinh vô ích...
Thấy quả nhiên giống như dự đoán, bị bắt tới nơi này, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, đang định nghiên cứu sợi chỉ đến cùng là cái gì, liền nghe một thanh âm than thở vang lên ở bên tai.
Nói chuyện là một lão giả cách đó không xa, Kiến Thần Bất Hoại cảnh.
- Vị tiền bối này, có biết bọn họ chơi cái tế đàn này làm gì không?
Thấy người trước mắt này thần thái tỉnh táo, không giống những người khác uể oải như thế, Trương Huyền nhịn không được hỏi.
- Bọn họ là muốn thông qua tế tự, phá vỡ không gian, tạo dựng cầu nối đi vào Khổng miếu!