THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

Triệu Nhã bị thương nặng hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Nếu không phải thể chất nàng cường hãn, sợ rằng cũng không kiên trì trở lại được.

Không nghĩ tới để cho bọn họ đi thăm học viện, lại bị người đả thương thành như vậy, Lưu Lăng bị dọa cho giật mình, vội vàng tới đón.

- Chuyện gì xảy ra?

- Nàng là bị một nữ nhân hung dữ đả thương, vẫn mong Lưu sư hỗ trợ trị liệu!

Trịnh Dương nói.

- Ừ!

Liếc mắt thoáng nhìn, Lưu Lăng thở phào nhẹ nhõm:

- Chỉ là chân khí bị chấn động, vấn đề không lớn. Điều dưỡng khoảng nửa tháng là tốt rồi.

- Nửa tháng? Không được, ba ngày sau còn phải cùng nữ nhân kia so tài...

Trịnh Dương sửng sốt, đang muốn nói, lại thấy Lưu sư khoát tay áo, ôm quyền nhìn về phía trước:

- Vị này chính là sư tổ của các ngươi, Dương sư. Còn không đến đây bái kiến!

- Sư tổ?

- Dương sư?

Lúc này đám người Trịnh Dương mới phát hiện ra Trương Huyền ngồi ở chính giữa gian phòng.

Vị Dương sư ày, ở Thiên Huyền vương quốc sáng lập vô số truyền kỳ. Lão sư của mình còn là học sinh thân truyền của hắn.

Trước đó chỉ nghe qua lời đồn đại, bọn họ chưa từng thấy qua.

Lúc này vừa nghe được, thân thể tất cả đều chấn động, cung kính quỳ xuống đất, làm một đại lễ.

- Đồ tôn Triệu Nhã (Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Lưu Dương, Viên Đào), ra mắt sư tổ!

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu, nhướng mày nhìn về phía Triệu Nhã:

- Chuyện gì xảy ra?

Không nghĩ tới mới rời khỏi một ngày, đã bị đánh thành như vậy. Rốt cuộc là ai gan to như vậy?

- Hồi bẩm sư tổ, cùng người luận võ công bằng bị thương nhẹ, là tu vi của Triệu Nhã chưa đủ!

Triệu Nhã nói.

- Luận võ công bằng?

Lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái.

Luận võ công bằng thua, chỉ có thể nói mình tài nghệ không bằng người. Cho dù hắn là lão sư của đối phương, cũng không có cách nào bao che khuyết điểm.

- Nàng qua đây!

Trương Huyền khoát tay áo.

- Vâng!

Triệu Nhã đi lên phía trước.

Ngón tay đặt ở trên ở trên mạch đập của đối phương, chân khí tinh thuần lập tức xuyên qua kinh mạch vọt tới.

Bùm bùm!

Được chân khí thiên đạo của hắn xoa dịu, chân khí hỗn loạn trên người Triệu Nhã, rất nhanh được một lần nữa tập trung lại. Tổn thương bên trong cơ thể cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, khôi phục lại.

- Đa tạ sư tổ trị thương cho Triệu Nhã!

Cảm nhận thân thể lại long tinh hổ mãnh, Triệu Nhã hưng phấn, mắt lóe sáng lên.

Vị sư tổ này quả nhiên lợi hại giống như trong lời đồn tại. Vừa tùy tiện ra tay, không chỉ khiến cho thương thế của nàng phục hồi, tu vi được kích động, hình như có phần kích động muốn đột phá.

- Lợi hại!

Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Lưu Lăng lại càng bội phục đối với vị lão sư này không thôi.

Vừa rồi, vết thương trên người Triệu Nhã, hắn thấy thuộc về loại mạnh mẽ sử dụng lực lượng, bị cắn trả, nội tạng lệch vị trí, chân khí tan rã. Cho dù không có gì đáng ngại, muốn chữa trị tốt, không mười ngày nửa tháng, không có cách nào làm được.

Lão sư chỉ đặt ngón tay lên trên mạch đập, trong thời gian mấy hơi thở lại hoàn toàn chữa trị tốt. Phần thủ đoạn này thực sự quỷ dị khó lường. Không tận mắt nhìn thấy, khiến người ta khó có thể tin nổi.

- Mới vừa nói ba ngày sau muốn cùng người luận võ, có ý gì?

Khoát tay áo, cắt ngang sự cảm kích của đối phương, lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái, nhìn tới.

Đám tiểu tử này xảy ra chuyện gì? Thế nào vừa đến lại cùng người khác đánh nhau. Mấu chốt là còn hẹn đấu?

- Hồi bẩm sư tổ, là chúng ta đi dạo ở bên ngoài, gặp phải một nữ tử nói khoác không biết ngượng, ngang nhiên nói xấu lão sư của ta. Triệu Nhã lúc này mới nổi giận, ra tay giáo huấn. Ai biết người này thực lực không kém, đánh nàng thành như vậy!

Triệu Nhã vẫn chưa trả lời, Viên Đào vội vàng nói.

Nghe được lời của hắn, tất cả mọi người giật nảy mình.

Rất nhiều danh sư đều không thích học sinh của mình gây chuyện thị phi.

Đi ra ngoài cùng người khác đánh nhau, bản thân đã không đúng, tự nhiên không biết hối cải, còn nói với lý lẽ hào hùng như vậy. Nói với Trương lão sư một chút thì có thể. Cùng vị danh sư siêu cấp vượt qua tam tinh này như vậy, nhất định sẽ chọc cho hắn mất hứng. Làm không tốt khiến cho lão sư cũng sẽ bị đánh một trận...

Nghĩ đến điểm này, tất cả mọi người trừng mắt nhìn Viên Đào. Mỗi người đầy sốt ruột, rất sợ Dương sư tức giận.

- Sỉ nhục lão sư của ngươi?

Lông mày Dương sư nâng lên:

- Không sai. Học sinh phải bảo vệ uy nghiêm của lão sư. Làm rất khá!

- Làm rất khá?

Vốn tưởng rằng sẽ bị giáo huấn một trận, không nghĩ tới Dương sư trực tiếp khen ngợi, tất cả mọi người đều sửng sốt. Ngay cả Lưu Lăng cũng thân thể thoáng lảo đảo một cái.

Nói như vậy, chẳng phải đang khích lệ bọn họ đánh nhau sao?

Suy nghĩ vị lão sư này của mình cũng quá... cực đoan!

- Chỉ có điều, giáo huấn người khác, lại bị người khác đánh cho bị thương, mất mặt đến cực điểm!

Trương Huyền hừ nói.

- Thật ra... luận về tu vi Triệu Nhã hoàn toàn không yếu. Chỉ là võ kỹ của đối phương thật sự lợi hại...

Trịnh Dương có chút do dự, nói.

Đối phương có thể thắng, không phải vì thực lực mạnh, mà là ưu thế trên phương diện võ kỹ.

Thiên Vũ vương quốc là vương quốc nhất đẳng. Thiên Huyền vương quốc chỉ là một quốc gia không nhập lưu. Hai bên chênh lệch hai cấp bậc. Võ kỹ trong đó tất nhiên cũng có chênh lệch như giữa trời và đất.

Có thể duy trì không bị bại, đã nói rõ thực lực của Triệu Nhã không yếu.

- Võ kỹ?

Lúc này Trương Huyền mới nhớ tới, mình vẫn chưa dạy Triệu Nhã võ kỹ.

Vương Dĩnh được truyền thụ cước pháp và thân pháp thiên đạo. Trịnh Dương được truyền thụ thương pháp thiên đạo. Lưu Dương là quyền pháp thiên đạo. Viên Đào, Triệu Nhã hai người mở ra thể chất sau, vẫn chưa từng truyền bất kỳ võ kỹ nào. Thảo nào cùng người khác chiến đấu, có phần bị tổn hại.

- Nếu lão sư các ngươi đang sát hạch danh sư nhị tinh, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào trở về, ta lại thay hắn truyền thụ cho nàng một bộ võ kỹ. Chẳng biết nàng có nguyện ý học hay không?

Nghĩ vậy, Trương Huyền nhìn về phía nữ hài trước mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc