- Xuân Thu đại điển?
Trương Huyền sửng sốt.
- Xuân Thu đại điển theo như truyền thuyết là pháp bảo mạnh nhất của Khổng sư, có người nói là thư tịch, có người nói là vũ khí, cũng có người nói là một loại đồ vật không gian... Cụ thể là cái gì, không ai thấy qua, không thể thống nhất kết luận, có phải là một bức họa hay không?
Hưng kiếm thánh phân tích nói:
- Nếu không, cường giả của Chư Tử bách gia, vì sao vừa đến liền phá giải phong ấn nơi này? Hơn nữa, biết Triệu Nhã có năng lực đặc thù này, trước thời hạn liền bắt đi?
Trương Huyền suy nghĩ.
Phụ thân nói không phải không có lý.
Ngoại giới truyền tin tức, cũng không nhất định chính xác, thật giống như cầm trong tay mẫu phù, liền có thể đi vào chủ điện, mẫu phù trong tay hắn, nhưng chủ điện ở đâu... Đến bây giờ còn không có nhìn thấy tung tích.
Xuân Thu đại điển, trong truyền thuyết là thư tịch, chưa hẳn không thể là một bức họa. Tiếp tục nhìn bức tranh, phong ấn che lấp lại, mặc dù nội dung thấy không rõ lắm, lại có thể nhìn ra trong đó tuyết trắng bao phủ, thoáng có chút hoang vu, một bộ trời đông giá rét.
- Quả nhiên có thời gian pháp tắc...
Cẩn thận cảm thụ một chút, trong bức tranh này, không chỉ có lực lượng không gian, còn có thời gian lan tràn, nói cách khác, thời gian trong tranh, cùng tốc độ thời gian ở ngoại giới trôi qua là không tương đồng.
Ngoại giới chẳng qua cuối thu, mà trong bức tranh, đã trời đông giá rét.
Trong bức họa, có thời gian tồn tại... Chẳng lẽ, thật sự là Xuân Thu đại điển?
Nếu thật, vô luận như thế nào cũng phải cướp đoạt tới tay, mặc kệ đối phương có phải Chư Tử bách gia hay không, cũng sẽ không lưu tình.
- Đúng, ta không nhận ra, Tiểu Phù Phù khẳng định có thể nhận ra!
Trong lòng Trương Huyền hơi động.
Hắn đối với tin tức Thượng Cổ hiểu rõ không nhiều, nhưng Tiểu Phù Phù khác biệt, là Khổng sư chuyên môn luyện chế ra, là chìa khoá đi vào Khổng miếu, khẳng định có thể nhận ra Xuân Thu đại điển đến cùng là loại bộ dáng nào.
Nghĩ đến cái này, tinh thần Trương Huyền khẽ động truyền âm qua.
- Xuân Thu đại điển? Như vậy ngươi cũng nghĩ ra, đây là Tứ Quý Đồ của Khổng sư!
Tiểu Phù Phù ở trong không gian gấp duỗi lưng một cái, lá bùa ở dưới gió thổi ong ong tác hưởng.
- Tứ Quý Đồ?
- Thời điểm tới, ngươi không có phát hiện phía ngoài lầu các à? Xuân hạ thu đông, đại biểu bốn mùa!
Tiểu Phù Phù giải thích.
Trương Huyền sững sờ, nhẹ gật đầu.
Lúc ấy nhìn thấy cái gọi là Xuân Noãn lâu, Hạ Táo lâu… vẫn không để ý, giờ phút này nói chuyện, quả là thế.
Hơn nữa bí thuật Khổng sư đột phá Đại Thánh, là lấy bản thân làm thiên địa, diễn biến xuân hạ thu đông, một năm bốn mùa... Sẽ có liên hệ nhất định hay không?
- Tứ Quý Đồ này có tác dụng gì, để cường giả Chư Tử bách gia dụng tâm như thế?
Biết không phải là Xuân Thu đại điển, trong lòng Trương Huyền hơi có chút thất lạc, đồng thời tò mò.
Coi như không phải đại điển, đoán chừng cũng là bảo vật không kém, nếu không không có khả năng để nhiều cường giả để ý như vậy.
- Tứ Quý Đồ, thoạt nhìn là một bức tranh, trên thực tế ẩn chứa xuân hạ thu đông bốn mùa, hơn nữa tốc độ thời gian trôi qua, so với bên ngoài nhanh hơn... Có lẽ là chừng gấp hai, nói cách khác, ở bên trong tu luyện hai năm, bên ngoài mới qua một năm... Đối với bồi dưỡng nhân tài mà nói, tuyệt đối là bảo vật rất tốt!
Tiểu Phù Phù nói.
Trương Huyền gật đầu, rất tán thành.
Sở dĩ Trương gia trở thành đệ nhất gia tộc, lâu dài không suy, chủ yếu nhất là nắm giữ Huyết Trì, linh hồn có thể có thời gian dài hơn cảm ngộ công pháp tu luyện võ kỹ.
Tổng bộ Danh Sư đường, thiên tài vô số, Danh Sư cửu tinh chỉ điểm, ít đi đường quanh co, là một phương diện, càng quan trọng hơn là nắm giữ Xuân Thu điện, cùng ngoại giới có thời gian sai biệt.
Trịnh Dương tiến bộ nhanh như vậy, so với hắn còn muốn nhanh chóng, Chiến Sư đường truyền thừa chỉ là thứ nhất, một nguyên nhân khác, là đi vào đây tu luyện.