Truyền lại mệnh lệnh của mình, Trương Huyền lần nữa nhìn lại đám Dị Linh tộc trước mắt.
Bọn họ tiếp tục sắp đặt, qua đại khái mười phút mới ngừng lại. Tuy khuôn mặt mỏi mệt, nhưng trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
- Bẩm báo đại nhân, tế đàn đã bố trí xong, có thể tùy thời kích hoạt...
Một Dị Linh tộc ôm quyền.
- Rất tốt, chuẩn bị bắt đầu đi!
Hắc giáp nhân gật đầu, cổ tay run lên, một viên tinh thạch lạnh lẽo như băng rơi vào chính giữa tế đàn, thanh âm ông… vang lên, ánh sáng dần dần bao phủ toàn bộ tế đàn, lực lượng rộng lớn chậm chạp lan ra, bao phủ bốn phía.
- Chẳng lẽ đây là bảo vật trấn thủ thế giới băng tuyết?
Ánh mắt Trương Huyền lộ ra nghi ngờ.
Thế giới rừng rậm, trấn thủ là năm đại vương giả, thế giới sa mạc, trấn thủ là Cuồng Sa Mộc.
Thế giới băng tuyết này, hắn còn không có tìm được lối ra ở nơi nào, nhưng nhìn tinh thạch lạnh lẽo kia, cùng hoàn cảnh bốn phía hoàn mỹ phù hợp, thậm chí còn có thể điều động lực lượng thế giới, có lẽ hiệu quả giống như năm đại vương giả, Cuồng Sa Mộc.
Thế giới lúc trước, trấn thủ một phương có thể là Thánh thú, có thể là cây cối, tự nhiên cũng có thể là khoáng thạch.
Ong ong ong!
Tế đàn bị kích hoạt, lực lượng khoáng thạch càng ngày càng mạnh, một đạo hào quang chiếu rọi bầu trời, không gian phía trên bị xé rách.
Thế giới này có đại khái khoảng ba mươi mét cấm bay, ánh sáng soi sáng vị trí này liền ngừng lại, liều mạng giãy dụa, cũng không nhúc nhích tí nào.
- Thiêu đốt!
Vẻ mặt hắc giáp nhân nghiêm túc lên, thủ chỉ lần nữa điểm ra, tế đàn xoay chầm chậm, rất nhiều bảo vật phía trên giống như khối băng đặt ở trên lò lửa, bắt đầu hòa tan, tản mát ra lực lượng càng thêm khổng lồ.
Những lực lượng này gia trì, ánh sáng giống như phá vỡ bình chướng đặc thù nào đó, phát ra tiếng oanh minh, chậm chạp lan tràn lên trên.
Quang mang trùng kích vào không gian, từng vết rách đen kịt, dữ tợn đáng sợ, toàn bộ thế giới băng tuyết đang không ngừng lay động, hình như sắp bị đâm thủng.
- Là phá vỡ không gian cấm chế?
Trương Huyền chấn động.
Vừa rồi một mực đang nghĩ, làm sao mới có thể phá vỡ không gian, tìm tới vị trí Khổng miếu, nằm mơ cũng không nghĩ đến, dùng chính là loại phương pháp này.
Nguyên lai lúc trước cấm bay, là một loại không gian pháp tắc càng thêm củng cố, phá vỡ cái này, mới có thể đi vào phân điện.
Rầm!
Bảo vật trên đài càng tiêu hao càng nhiều, bắn lên trên cột sáng, cũng càng lên càng cao, rất nhanh vượt qua năm mươi mét!
Sáu mươi mét!
Bảy mươi mét!
Tám mươi mét!
...
Chín mươi chín mét!
Đến nơi này, phảng phất như đến phần cuối bầu trời, một cái phong ấn mỏng manh xuất hiện, giống như thủy văn chảy xuôi, ánh sáng chói mắt.
Quang mang chiếu xạ ở trên thủy văn, lại không phá nổi. Một miếu thờ to lớn như ẩn như hiện, dường như ẩn giấu ở đằng sau.
- Quả nhiên là Khổng miếu...
Trương Huyền chợt hiểu, lần nữa nhìn về phía tế đàn.
Giờ phút này tất cả bảo vật đều tiêu hao hầu như không còn, uy lực của ánh sáng bắt đầu suy giảm.
- Chuẩn bị kỹ càng, thả chân khí của những người này ra ngoài, tế tự Linh Thần...
Dường như sớm biết sẽ xuất hiện loại tình huống này, người hắc giáp quát lạnh một tiếng.
Rầm rầm!
Một Dị Linh tộc đồ sộ đi tới sau lưng mọi người, ngay sau đó một thanh vũ khí cổ quái huyền phù ở trên không.