THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

- Đi thôi!

Thấy tượng đá đi vào, Trương Huyền nói một tiếng, ba người lập tức theo sát ở phía sau, đi thẳng về phía trước.

Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, vô số Dạ Minh Châu treo ở trên bầu trời, chiếu sáng bốn phía, để gian phòng giống như ban ngày.

Trong thông đạo, điêu khắc chữ viết cổ xưa, viết là một số quy phạm đạo đức, cùng tiêu chuẩn lễ nghi.

- Ngươi không phải nói, Nhiễm Cầu Cổ Thánh không để ý lễ nghi sao, sao...

Đi tới trước mặt thạch đồng tử, Trương Huyền tràn đầy nghi ngờ.

Thời điểm vừa thấy đồng tử, hắn nói Nhiễm Cầu Cổ Thánh không thèm để ý các lễ tiết quy củ, sao trong điện viết đầy những thứ này.

- Bởi vì không chú trọng, bị Khổng sư răn dạy, mới điêu khắc ở đây, thời khắc ghi nhớ!

Thạch đồng tử nhẹ gật đầu.

Trương Huyền giật mình.

Khổng sư từng nói, ba tỉnh thân ta, Nhiễm Cầu Cổ Thánh điêu khắc ở đây, mỗi ngày đều có thể quan sát, xem như ngày ngày tự suy ngẫm.

- Trước chúng ta, có phải có bốn người đã thông qua khảo hạch hay không?

Trương Huyền chần chờ một chút, hạ giọng.

Bốn Dị Linh tộc kia, hiện tại không thấy được tung tích, chẳng lẽ cũng thông qua khảo hạch?

Thực lực mạnh yếu là chuyện nhỏ, sẽ không phải vị học sinh chiến lực đệ nhất này của Khổng sư, lưu lại di tích, ngay cả Dị Linh tộc cũng phân biệt không ra chứ? Thật muốn như vậy, cũng quá mất thân phận đi!

- Bọn họ tiến vào!

Cũng không cự tuyệt hắn tra hỏi, thạch đồng tử lên tiếng.

Biết hắn nhận được truyền thừa của Khâu Ngô Cổ Thánh, thái độ rõ ràng tốt hơn nhiều.

- Thật thông qua được... Vậy bọn hắn... có dị thường gì không?

Trương Huyền cau mày.

Vốn định trực tiếp hỏi, trong cơ thể đối phương có sát lục chi khí hay không, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

- Dị thường?

Thạch đồng tử lắc đầu:

- Không có, bọn họ đều đúng quy đúng củ đánh bại Sư Tự Kim Binh, hơn nữa một người trong đó còn lấy ra bảo vật của Ngôn Yển Cổ Thánh!

- Ngôn Yển Cổ Thánh?

Trương Huyền chấn động.

Ngôn Yển Cổ Thánh là môn hạ của Khổng sư, một trong mười đại hiền giả, am hiểu lễ nhạc, tương đương đám người Bốc Thương Cổ Thánh, Nhiễm Cầu Cổ Thánh, năm đó Ma Âm sư có thể truyền thừa xuống, có công lao thật lớn của hắn, nguyên nhân chính là như vậy, người sau một mực phụng hắn làm tổ sư.

Bốn Dị Linh tộc kia lại có bảo vật của hắn...

- Có thể đi tới Danh Sư đại lục không bị phát hiện, tìm được di tích mà Danh Sư đường cũng không thể biết, càng lấy ra bảo vật của Ngôn Yển Cổ Thánh... xem ra đám Dị Linh tộc này chuẩn bị cực kỳ cẩn thận!

Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc.

Năm đó Dị Linh tộc cùng nhân tộc đại chiến, hai bên đều có tổn thương, không ít bảo vật của nhân tộc rơi mất, bị bọn họ chiếm làm của riêng cũng rất bình thường.

Chỉ là không nghĩ tới, lần này bọn hắn tới, có thể chuẩn bị đầy đủ như thế, ngay cả đồng tử này cũng không có phát giác dị thường.

Vừa rồi cố ý hỏi thăm, nếu như đối phương lộ ra chân tướng, có thể nhân cơ hội để đồng tử đề phòng, nhưng bây giờ như vậy, chỉ sợ nói nhiều sẽ để hắn chán ghét, một khi bị trả đũa, được không bù mất.

Khó trách có thể bắt đám người Triệu Nhã đi, một chút tin tức cũng không tiết lộ, mấy tên này quả nhiên không đơn giản như tưởng tượng.

- Đến!

Đang tràn đầy khiếp sợ, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên, Trương Huyền vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy đã đi tới một đại sảnh rộng lớn.

Gian phòng hình tròn, bốn phía tất cả đều là cửa, lít nha lít nhít, chừng gần trăm cái.

- Nơi này có chín mươi chín cánh cửa, đều có khảo nghiệm khác biệt, mỗi người các ngươi chỉ có một lần lựa chọn, hơn nữa chỉ có thể tiến vào một cái, nếu như có thể thuận lợi thông qua, liền đến phần cuối, tìm đồ vật các ngươi muốn! Không cách nào thông qua, thật không tiện, chỉ có ở lại chỗ này, mãi cho đến tuổi thọ hao hết!

Nhìn chung quanh một vòng, thạch đồng tử nói:

- Nói cách khác, chín mươi chín cánh cửa, chọn đúng, thông qua khảo hạch, sai, tự gánh lấy hậu quả!

- Cái này...

Trương Huyền nhìn qua:

- Những cửa này, có thể tùy ý lựa chọn?

- Không sai, muốn vào cái nào cũng được, hiện tại các ngươi có một nén hương thời gian, mau chóng làm ra quyết định đi!

Thạch đồng tử nói xong, lui về sau hai bước, mặt không hề cảm xúc.

Biết tên này sẽ không cho nhắc nhở, Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi, Ngột Thần liếc mắt nhìn nhau, riêng phần mình gật đầu, đồng thời nhìn về phía trước.

Những cửa này, tất cả đều do đá điêu khắc thành, giống nhau như đúc, nhìn không ra bất kỳ khác biệt, liên tục chuyển hai vòng, chỉ sợ vừa rồi từ nơi nào bắt đầu đi cũng tìm không được.

- Quả thực giống như mê cung...

Nhìn một vòng, cảm thấy có chút quáng mắt, cái gì đều tìm không ra, Trương Huyền hừ nhẹ một tiếng, trong lòng hô khẽ:

- Minh Lý Chi Nhãn!

Phần phật!

Từng đạo hoa văn từ trong mắt hiện lên, Trương Huyền vội vàng nhìn chung quanh.

Bốn Dị Linh tộc đã đi vào cung điện, vậy nói rõ bọn họ vô cùng có khả năng giống như đám người mình, đã tới qua nơi này, hơn nữa làm ra lựa chọn.

Những người này có thể tìm tới nơi này, hơn nữa tùy thân mang theo bảo vật của Ngôn Yển Cổ Thánh, có lẽ trước thời hạn đã biết nơi này, tìm được cửa an toàn nhất.

- Ừm? Tại sao không có dấu vết?

Rất nhanh, Trương Huyền nhìn chung quanh một vòng, mày nhíu lại thành cục.

Vốn cho rằng sẽ giống như ở bên ngoài, tìm được chút dấu vết để lại, không nghĩ tới bốn người này giống như lúc trước bắt đi Triệu Nhã, không có lưu lại bất cứ dấu vết gì, cái gì cũng thẩm tra không ra.

- Không cần tìm, nếu là khảo hạch, thì không thể nào cho ngươi nhìn ra gì đó, hơn nữa tượng đá này cũng nói, một người chỉ có thể tiến vào một cửa, nói cách khác, coi như chọn được cửa đá bọn họ tiến vào, cũng không cách nào đi vào!

Dường như nhìn ra ý nghĩ của hắn, Lạc Nhược Hi truyền âm.

- Cái này...

Trương Huyền im lặng.

Không sai, nếu là khảo hạch, sao sẽ lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy? Dù sao người khác tuyển qua, chỉ cần đi vào, cơ quan trận pháp… khẳng định đã vận chuyển, lại không còn nguy hiểm có thể nói.

- Vậy làm sao bây giờ?

Quay đầu nhìn lại.

- Tùy tiện tuyển đi!

Tiến về phía trước một bước, Lạc Nhược Hi tùy tiện tuyển một cửa, tay ngọc kéo ra muốn đi vào.

- Ngươi... Cẩn thận!

Thấy nàng trực tiếp tiến vào, Trương Huyền có chút nóng nảy, vội vàng dặn dò.

- Yên tâm đi!

Nữ hài cười nhạt một tiếng, ánh mắt lộ ra tự tin nồng đậm:

- Tuy Nhiễm Cầu Cổ Thánh lưu lại khảo hạch sẽ không đơn giản, nhưng muốn lưu ta lại, còn không có dễ dàng như vậy!

Nói xong nhấc chân đi vào.

- Cũng phải...

Mặc dù không thấy Lạc Nhược Hi ra tay, nhưng đồng tử Ngột Thần cũng lợi hại như vậy, làm tiểu thư, khẳng định mạnh hơn. Cổ Thánh lưu lại khảo hạch, đối phó một số thiên tài bình thường còn có thể, đối phó nàng, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

- Ta cũng đi qua!

Nàng đi vào cửa, Ngột Thần cũng tùy tiện tuyển một gian, sải bước đi vào.

- Tới phiên ngươi...

Vẻ mặt thạch đồng tử lạnh nhạt nhìn qua.

- Ừm!

Trương Huyền nhẹ gật đầu, đang muốn tùy tiện vào một phòng, đột nhiên trong lòng hơi động:

- Minh Lý Chi Nhãn nhìn không ra tốt xấu phía sau những cửa này... Thư viện thì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc