THIÊN ĐẠO ĐỒ THƯ QUÁN

- Thế nhưng lão sư, thực lực của ngươi...

Nghe lão sư muốn so tài, Trịnh Dương tràn đầy lo lắng.

Lão sư chỉ là Động Hư cảnh sơ kỳ, mà vị Trương gia gia chủ kia, ở xa như vậy thi triển ra kiếm khí, liền có thể chặn lại khôi lỗi của Vương Dĩnh, lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối vượt qua Thánh Vực cửu trọng!

Cả hai chênh lệch lớn như thế, căn bản không ở cùng một cấp bậc, đánh như thế nào?

Luyện hóa Đường Chủ lệnh, mượn nhờ giọt nước, lực lượng của Trương Huyền bạo tăng, có điều còn không hiển lộ ra, lại thêm tâm cảnh siêu tuyệt, Thiên Đạo chân khí đặc thù, xem như hắn cũng không biết, ở trong mấy hơi ngắn ngủi, thực lực của lão sư đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Ta có thể đè thấp tu vi, cùng Trương sư cấp bậc tương đồng, chỉ so kiếm luận đạo, sẽ không làm người bị thương...

Biết đối phương lo lắng cái gì, Hưng kiếm thánh cười cười:

- Nếu như ta thua, Trương gia xin lỗi cũng được, không truy cứu chuyện lúc trước nữa, nhưng nếu ta thắng, hi vọng Trương sư có thể tuân thủ ước định trước đó!

Trước đó ước chiến kiếm pháp Trương gia, Trương Huyền từng nói qua, thua gia nhập Trương gia, trở thành một vị trưởng lão.

- Cái này đơn giản!

Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Bất quá đã tỷ thí, ta cũng không bắt nạt ngươi, không cần đè thấp tu vi, dùng lực lượng mạnh nhất là được!

- Dùng lực lượng mạnh nhất?

Hưng kiếm thánh sững sờ.

Thực lực của hắn, toàn lực thi triển kiếm pháp, Nhậm Thanh Viễn đường chủ cũng không dễ dàng đối phó, đối phương để hắn thi triển toàn lực, thật hay giả?

- Cái tên này không điên chứ?

Đám người Nhậm Thanh Viễn, Trương Vô Ngân cũng không hiểu.

Thực lực của đối phương đã thấy tận mắt, trừ nhiều thủ đoạn, học sinh mạnh mẽ, thì không có gì có thể chú ý, để Hưng kiếm thánh toàn lực ra tay... Không phải muốn chết sao?

- Không sai!

Trương Huyền nhẹ gật đầu:

- Hơn nữa, ta chỉ ngồi ở chỗ này, dùng một tay chiến đấu với ngươi, nếu như thân thể ta di động mảy may, hoặc dùng tay thứ hai, cũng coi như thua!

- ...

Da mặt của Hưng kiếm thánh run lên.

Hắn ước chiến đối phương, một là muốn nhìn một chút, đến cùng phải con của hắn hay không; thứ hai, cũng có giải quyết ân oán của Trương gia và hắn, tự mình ra tay, mức độ nặng nhẹ có thể khống chế, chí ít sẽ không để cho đối phương trọng thương! Kết quả, không cảm kích thì thôi, còn ngông cuồng như vậy...

- Giống ngươi...

Đang tức sắp nổ tung, liền nghe vợ truyền âm tới, khóe miệng của Hưng kiếm thánh kìm lòng không được co giật:

- Ta cũng rắm thúi như thế?

- Lúc ngươi còn trẻ, so với hắn rắm thúi hơn nhiều...

Mộng kiếm thánh mỉm cười.

- Cái này...

Hưng kiếm thánh gãi đầu một cái, bất đắc dĩ nhìn lại:

- Tốt, nếu ngươi yêu cầu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!

Nói xong, thân thể nhoáng một cái, từ không trung rơi xuống. Vừa mới rơi xuống đất, bên tai vợ lại truyền âm lần nữa:

- Dám đả thương nhi tử một cọng tóc gáy, về sau đừng nghĩ lên giường của ta!

- Ta...

Khóe miệng của Hưng kiếm thánh co giật, suýt chút nữa khóc lên.

Hắn trêu ai ghẹo ai... chẳng lẽ đối phương đã ngờ tới điểm ấy, nói ngồi bất động, còn một tay tỷ thí... Cố ý trang bức sao?

- Lão sư...

Không giống hắn buồn bực, đám người Trịnh Dương, Ngụy Như Yên mang theo lo lắng nhìn qua.

Bọn họ có kỳ ngộ, trong lòng rất rõ ràng, lão sư không có loại kỳ ngộ này, thực lực còn chỉ có Động Hư cảnh sơ kỳ, Trương gia gia chủ không đè thấp tu vi mà nói, đánh như thế nào? Căn bản không thể nào chiến thắng!

Bình luận

Truyện đang đọc