CỰ LONG THỨC TỈNH


Lục Hi nhìn A Đóa cười nói: “Tôi rất đói, các cô chỗ này có món gì ăn vừa ngon vừa có thể no bụng không?”
A Đóa che miệng cười đáp: “Vậy anh hãy nếm thử món ‘mì Quán Huyết’ chiêu bài của tiệm chúng tôi, vừa ngon lại vừa có thể nó bụng, chỉ là có chút cay".

"Vậy được, lấy cho tôi ba bát lót dạ trước đi".

A Đóa nghe vậy thì há hốc mồm, một lúc sau mới nói: "Anh à, ‘mì Quán Huyết’ của chúng tôi rất cay đó, hơn nữa lượng mì cũng rất lớn, anh có thể ăn hết được không?"
Lục Hi cười đáp: "Sức ăn của tôi lớn, đặc biệt thích ăn cay nên không sao cả, mau bê lên đi, tôi thực sự rất đói rồi".

Lục Hi đã một ngày không bỏ gì vào bụng, những lời anh nói cũng đều là thật.

A Đóa nghe vậy mới gật đầu với Lục Hi rồi chạy vào phòng bếp ở phía sau.

Lục Hi sờ sờ bụng, bắt đầu nôn nóng chờ đợi.

Không lâu sau A Đóa liên tiếp dọn lên ba bát mì đặt trước mặt Lục Hi.

Ba bát mì này đều được phục vụ trong những chiếc tô lớn, phần ăn đầy đặn, có một lớp dầu ớt đỏ như máu nổi lên trên, nếu không phải người quen ăn cay thì chỉ nhìn thôi cũng đủ run sợ.

Lục Hi xoa hai tay vào nhau, chảy nước miếng nói: "Xem ra cũng không tệ".


Dứt lời anh liền gắp một đũa đút vô miệng, rồi xì xụp bắt đầu ăn.

Sợi mì vừa lướt qua đầu lưỡi, một vị cay nồng liền xông lên khoang mũi xộc thẳng tới não bộ, Lục Hi hét lên một tiếng: "Tuyệt!"
Sau đó không khách sáo ăn từng ngụm lớn nuốt xuống.

A Đóa thấy Lục Hi có thể ăn nhiều đồ cay như vậy cũng rất kinh ngạc.

Loại ớt này do họ tự tay vun trồng, cực kỳ cay nóng, do đó cũng chỉ có những người dân địa phương như họ mới quen ăn, còn hầu hết người dân từ nơi khác đến đều ăn không nổi.

Tuy nhiên, nhìn dáng ăn kia của Lục Hi hẳn là rất hợp khẩu vị, A Đóa liền nhoẻn miệng cười lau dọn chiếc bàn bên cạnh.

Lúc này có ba nam hai nữ đi vào, đều mặc trang phục người Hán, ăn mặc thời trang, đeo kính râm.

Chỉ là khi họ vừa bước vào, một cô gái trong số đó đã hét lên: "Tôi sắp chết đói rồi, mau gọi món đi!"
Giọng nói của cô ta uốn éo phát ngấy khiến Lục Hi không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trong ba người đàn ông, có hai người ở độ tuổi đôi mươi mặc trên người những bộ cánh đến từ thương hiệu nổi tiếng được cắt may cẩn thận, trên cổ tay đeo đồng hồ đắt tiền đang đưa mắt ngó nhìn xung quanh với dáng điệu tự hào.

Còn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén, bước vào tiệm ăn đã đánh giá tất cả mọi người một lượt, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ.

Về phần hai người phụ nữ kia thì dung mạo xinh đẹp, thân cao trên 1m75, phụ nữ cao 1m75 đã là rất cao lớn rồi.

Hơn nữa, hai người đều ăn mặc rất thời thượng, thân trên là một chiếc áo phông bó sát cộc tay, lộ ra chiếc rốn tròn trĩnh, phía dưới là một chiếc quần short nóng bỏng, nửa vòng ba gần như lộ ra ngoài.

Ngay khi cả nhóm bước vào đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Lục Hi nhìn lướt qua rồi quay đầu tiếp tục ăn, xem ra mấy người này là khách tới du lịch, cũng không có gì kì quái.

Lúc này A Đóa vội vàng chạy tới, cười ngọt ngào hỏi: “Xin chào anh chị, mọi người muốn ăn gì?”
Một người đàn ông trong số đó ngẩng đầu lên đáp: “Có món nào ngon hay đặc sắc đều mang hết lên, không cần dài dòng”.

A Đóa ngẩn người: “Các vị không muốn gọi món sao?”

“Đã nói với cô là đừng dài dòng, còn không mau chuẩn bị món đi, chúng tôi đều sắp đói mốc meo rồi”, một cô gái khác bất mãn nói.

A Đóa chỉ cười đáp một tiếng liền lui xuống phòng bếp.

Không lâu sau cô đã bê lên vài phần bánh dày chiên, cơm ba màu cùng năm phần canh bột chua, lần lượt đặt lên bàn của những người này.

Lúc này Lục Hi cũng đã ăn xong ba tô mì Quán Huyết, quá đã ghiền mà kêu lên: “A Đóa, mang thêm hai tô mì Quán Huyết nữa”.

“A?”
A Đóa đang bưng bát canh bột chua cuối cùng tới trước bàn mấy người kia, nghe được Lục Hi lại muốn hai bát nữa lập tức kinh ngạc xoay người.

Không ngờ trong chốc lát trọng tâm không vững, bát bột canh chua liền sánh ra ngoài, vừa đúng văng tung tóe lên chân một cô gái.

“A!”
Chỉ nghe cô gái kia hét lên tiếng ngạc nhiên, vội đứng dậy, dùng tay vỗ nhẹ vào chân, một lúc sau mới dừng lại.

Lúc này chân cô gái đã hơi ửng đỏ vì bỏng, chiếc quần cộc cũng bị lấm lem vết bẩn.

“Cô làm cái gì thế, muốn làm tôi bỏng chết à?”, cô gái giận dữ hét vào mặt A Đóa.

A Đóa thấy vậy, trên tay chỉ còn cái bát trống rỗng, sắc mặt đỏ bừng vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý”.

Lúc này hai người đàn ông cũng tiến tới, thoáng nhìn vết thương trên chân cô gái cau mày nói: “Đùi bị bỏng rồi, cô gặp rắc rối rồi đó”.


“Hay là đến trung tâm y tế trên thị trấn thăm khám, tôi trả tiền”, A Đóa thấp giọng đáp.

Cô gái vừa nghe vậy lập tức hét lên: “Một trung tâm y tế rách nát có thể xem bệnh cái gì, còn có, chiếc quần này tôi mới mua hơn bảy nghìn tệ, cô phải bồi thường cho tôi”.

A Đóa vừa nghe một chiếc quần short đã muốn hơn bảy nghìn tệ sắc mặt liền tái đi vì sợ hãi.

Mà Lục Hi lúc này cũng nhìn qua, trên chân cô gái thực ra không có thương tích gì, A Đóa chỉ là vung một chút canh lên chân cô ta, trên chân cô ta cũng không có vải che, vỗ hai lần nước canh cũng đã được chùi sạch, chỉ là vùng da đó hơi ửng đỏ, qua hai ngày sẽ tự lành.

Cô gái cũng biết vết bỏng của bản thân không nghiêm trọng nhưng so trên tính dưới vẫn cảm thấy xót xa chiếc quần nóng bỏng kia của mình.

A Đóa bê chiếc bát đứng sững tại đó không biết phải làm gì mới tốt, cô chỉ là một người làm thuê, lương tháng hơn hai nghìn tệ, hơn nữa toàn bộ đều gửi hết về quê nuôi gia đình, bảy nghìn tệ đối với cô đã là một con số rất lớn.

Lục Hi lúc này đứng dậy đi tới, dù sao chuyện này cũng từ anh gây nên, anh cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm giúp đỡ A Đóa một chút.

Anh sải bước đi tới trước mặt mấy người đó.

“Các vị à, thực xin lỗi, vừa rồi là do tôi hô gọi khiến cô ấy phân tâm mới làm văng nước canh lên trên chân cô gái này, thế này đi, tiền mua quần của cô đây tôi sẽ trả, cộng thêm tiền thuốc, tôi ra mười nghìn tệ thế nào?”
Theo quan điểm của Lục Hi, vết bỏng của cô gái kia chỉ cần thoa một ít kem trị bỏng qua hai ngày liền không còn vấn đề gì, nếu là đàn ông, để khô trong hai ngày là được rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc