CỰ LONG THỨC TỈNH


Lục Hi sau khi nghe xong thì liền biết bữa ăn đó đã bị người ta tỉ mỉ sắp xếp, chắc chắn bạn tốt Sử Nhất Đan của Hoắc Tư Duệ đã nhận được lợi ích gì đó lớn cho nên mới bán đứng bạn bè, Lục Hi thật sự căm ghét đến tận xương tủy đối với người như vậy.

Khi còn là một lính đánh thuê, anh và đồng đội luôn tin tưởng lẫn nhau, hoàn toàn có thể giao sống chết bản thân cho đồng đội của mình.

Nếu như ai cũng giống như Sử Nhất Đan thì không biết anh đã chết bao nhiêu lần, cho nên trong lòng Lục Hi cảm thấy rất ghê tởm những kẻ phản bội bạn bè.

Lúc này, Nhậm Chí Viễn lại nhàn nhạt nói: "Nhóc con, để tao giới thiệu cho mày biết một người".

Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền chỉ vào người đàn ông rắn chắc bên cạnh rồi nói.

"Đây là võ sư của võ quán Chấn Uy, Quách Cương, bất khả chiến bại ở Tây Kinh".

Nói xong, Nhậm Chí Viễn liền lộ ra vẻ tự mãn trên mặt.

Quách Cương là cao thủ mà ông ta phái người suốt đêm mời tới cho bằng được, hôm nay ông ta còn đặc biệt mang theo hơn chục vệ sĩ đến xử lý Lục Hi.

Hiện giờ Lục Hi đã tự chui đầu vào lưới, Nhậm Chí Viễn cũng không vội vàng, định từ từ trêu chọc anh, trêu chọc đủ rồi thì liền cho người đánh gãy tứ chi của anh sau đó cưỡng hiếp Hoắc Tư Duệ ngay trước mặt anh.

Quách Cương nghe Nhậm Chí Viễn giới thiệu mình thì liền liếc mắt nhìn Lục Hi sau đó dùng bàn tay chém nhẹ vào tách trà trước mặt như một con dao.


"Rắc!"
Tách trà tách làm đôi như thể nó vừa bị cắt bởi một lưỡi dao sắc bén.

Thấy vậy, Nhậm Chí Viễn liền cười nhạo Lục Hi nói: "Thế nào, thực lực của Quách Cương ổn chứ?"
Lục Hi cười vỗ tay nói: "Thật lợi hại, đúng là cao thủ nội gia".

Quách Cương này đã luyện ra nội kình chân khí, đã là một võ giả nội gia.

Tuy nhiên, khi Nhậm Chí Viễn khoe khoang rằng Quách Cương là bất khả chiến bại ở Tây Kinh thì Lục Hi liền muốn bật cười.

Gã này mở võ quán, chẳng qua mấy võ đạo thế gia không muốn đạp đổ chén cơm của đồng môn mà thôi, bằng không ở Tây Kinh có rất nhiều người có thể xử lý một võ giả nội kình như gã.

Ít nhất thì một mình Phù Đồ cũng có thể chém chết gã.

"Tên họ Lục kia, mau cúi đầu nhận lỗi với sếp Nhậm cầu xin sếp Nhậm tha thứ, bằng không đợi tới khi tao ra tay thì kết cục của mày sẽ rất thê thảm đó".

Quách Cương ngạo nghễ nói.

Gã đã nhận của Nhậm Chí Viễn rất nhiều tiền, tất nhiên phải diễn cho tốt vai của mình.

Lúc này, Miwa Nozaki đứng sau lưng Lục Hi đã lộ ra sự tức giận.

Ông lớn Lục là ai mà đám nhãi nhép như tụi mày lại dám uy hiếp?
"Ông lớn?"
Miwa Nozaki kìm lại sự tức giận của mình, quay sang hỏi Lục Hi.

Chỉ cần ông lớn gật đầu thì cô sẽ không ngần ngại giết hết tất cả những kẻ có mặt ở đây.

Lục Hi cười nói: "Đừng suốt ngày nghĩ tới việc chém chém giết giết, muốn giải quyết kẻ khác cũng không nhất thiết phải dùng tới biện pháp đó".

Thấy ôngi lớn nói vậy, Miwa Nozaki đành phải kìm nén cơn tức giận, cúi đầu đứng sau lưng Lục Hi.

Tuy nhiên, lúc này Nhậm Chí Viễn đã để mắt đến Miwa Nozaki, trong mắt ông ta chợt lóe lên ánh nhìn bẩn thỉu.

Lục Hi thấy vậy thì cười nói: "Sếp Nhậm, muốn làm quen với cô ấy sao?"

Nghe vậy, Nhậm Chí Viễn chậm rãi dựa vào ghế ngồi, lấy ngón tay gõ lên mặt bàn một cách tự mãn rồi nói.

"Cũng được".

Nhậm Chí Viễn nghĩ Lục Hi đã biết sợ Quách Cương, nhưng ông ta cũng sẽ không buông tha Lục Hi dễ dàng như vậy, ở cả đất Tây Kinh này chưa từng có kẻ nào dám động vào Nhậm Chí Viễn, thù này ông ta nhất định phải báo.

“Cô đây là”, Lục Hi chỉ vào Miwa Nozaki phía sau rồi nói: “Cô Nowa Nozaki, chủ tịch công ty cổ phần Masatake.

Hai người có thể làm quen với nhau một chút”.

Nghe tới công ty cổ phần Masatake, Nhậm Chí Viễn và Giang Hải Lam đều trợn tròn mắt.

Họ đều là doanh nhân, tất nhiên đều biết công ty cổ phần Masatake.

Hơn nữa, công ty cổ phần Masatake là tài sản của dòng họ Nozaki, ở Phù Tang thì dòng họ Nozaki chính là một trong những dòng họ lớn nhất.

"Nhóc con, đừng có mà ăn nói bừa bãi, mày mà cũng có thể quen với người của dòng họ Nozaki hay sao?"
Nhậm Chí Viễn quát lên.

Công ty cổ phần Masatake của dòng họ Nozaki là một tập đoàn quốc tế với giá trị hàng trăm tỷ đồng, tính bằng đồng tiền quốc tế chứ không phải đồng tiền của Hoa Hạ.

Nhậm Chí Viễn không nghĩ rằng Lục Hi, một tên khố rách áo ôm lại có thể quen biết một người nào đó trong dòng họ Nozaki, cho dù là thân thích nhỏ của dòng họ Nozaki thì anh cũng không có khả năng quen biết nổi.

Phải biết rằng ông ta là người giàu nhất Tây Kinh mà còn chưa tiếp xúc được với người của dòng họ Nozaki, huống chi là thằng nhóc quê mùa kém cỏi này!
Lục Hi giang hai tay nói: "Nếu mày không tin thì tao cũng không thể làm gì được.


Nhưng tao nghe nói ngành kinh doanh chính của tập đoàn Mỹ Liên là chuỗi siêu thị, chính là đầu tàu của ngành công nghiệp trong nước đúng không?"
Nhậm Chí Viễn cười nói: "Nhóc con, xem ra mày cũng có chút kiến thức".

Vừa nói, Nhậm Chí Viễn vừa nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Duệ rồi đắc ý nói.

Ông ta dựa vào việc trộm mộ mà lập nghiệp, dựa vào đầu cơ trục lợi mà có được tiền tài, sau này khi quốc gia quản lý kinh tế đất nước nghiêm ngặt hơn thì ông ta mới rửa tay gác kiếm, chuyển trọng tâm kiếm tiền sang hướng khác.

Khi đó siêu thị trong nước còn chưa bật lên so với thế giới, ông ta có tiền nhàn rỗi cho nên liền đầu tư đại vào một siêu thị lớn.

Không ngờ lợi nhuận của siêu thị này lại khá đáng kể, Nhậm Chí Viễn mạnh tay phát triển và đầu tư hết vốn vào chuỗi siêu thị, trở thành nhà phát triển chuỗi siêu thị đầu tiên ở Hoa Hạ.

Biết chớp thời cơ, Nhậm Chí Viễn đã phát triển nhanh chóng, sau vài năm đã cho ra đời thương hiệu siêu thị Mỹ Liên.

Sau gần mười năm phát triển, siêu thị Mỹ Liên đã mở rộng khắp Hoa Hạ và trở thành đơn vị dẫn đầu ngành công nghiệp.

Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của Nhậm Chí Viễn, Lục Hi bật cười nói.

"Miwa Nozaki, từ ngày mai cô và Hoắc Tư Duệ hãy hợp tác và tạo ra một thương hiệu siêu thị bằng bất cứ giá nào, nghiền nát hoàn toàn thương hiệu Mỹ Liên cho tôi"..


Bình luận

Truyện đang đọc