CỰ LONG THỨC TỈNH


Bọn họ cũng biết Lục Thiên Hành không nổi tiếng, việc khiêu chiến tông sư tám chín phần sẽ phải nhận một kết cục thê thảm, bọn họ cũng có chuẩn bị tâm lý cho kết quả, và hầu hết đều đến để thưởng thức sức mạnh thần thông của tông sư, nên không ôm bất cứ hy vọng gì với Lục Thiên Hành.

Nhưng hiện trường lại xuất hiện cảnh tượng như vậy khiến bọn họ cảm thấy có chút xấu hổ, người thuộc giới võ đạo Tây Bắc đưa mắt nhìn nhau, gương mặt từng người đều hiện rõ nét bất lực.

Tuy rằng bọn họ cũng sùng kính tông sư nhưng cũng không thể hùa theo reo hò, trở về không bị mắng chửi thành quân phản trắc mới lạ, do đó chỉ đành duy trì trầm mặc.

Lúc này chỉ thấy ông lão gù lưng kia thong thả đi đến giữa quảng trường, cười híp mắt nhìn mọi người rồi khẽ phất tay ra hiệu im lặng.

Đám đông ngay lập tức ngừng tiếng cổ vũ.

Ông lão này để râu dê, lưng gù, xem ra không có khác biệt gì so với một ông lão bình thường nhưng ông ta lại chính là thủ lĩnh của võ đạo Cam Túc, tông sư Liễu Bồi Nhiên.

Lúc này cả sân im bặt, chỉ thấy Liễu Bồi Nhiên vuốt râu ung dung nói: “Vốn dĩ tôi tuổi tác đã cao không muốn cùng người khác so đo cao thấp nữa, nhưng người tên Lục Thiên Hành này lại huênh hoang phế bỏ hai tay người cùng tộc của tôi là Liễu Lâm Đường, còn nói năng lỗ mãng, ngay cả lão già là tôi đây cũng muốn giáo huấn, không còn cách nào khác tôi chỉ đành lê tấm thân tàn tạ này của mình nghênh chiến”.

Mọi người nghe xong lập tức lại là một trận sôi trào.


“Liễu đại tông sư, không cần khách sáo với hắn ta, hung hăng dạy cho hắn một bài học”.

“Vậy mà dám nói xằng bậy muốn giáo huấn tông sư, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà”.

“Chúng tôi ủng hộ Liễu đại tông sư đánh hắn tới tàn phế, cho hắn biết thế nào được gọi là tông sư không thể xúc phạm”.

Một con cáo già như Liễu Bồi Nhiên vừa xuất hiện đã chiếm được đạo lý, khơi dậy lên sự bất mãn của đám đông đối với Lục Thiên Hành, hoàn toàn khiến họ phớt lờ khía cạnh ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là một lão già xảo quyệt.

Lâm Tiêu nhìn một màn này khinh thường nói: “Cố làm ra vẻ”.

Tiếng của Lâm Tiêu không lớn nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ từng chữ.

Đặc biệt là Liễu Bồi Nhiên, sắc mặt ông ta phút chốc đã sa sầm, quay đầu nhìn hướng Lâm Tiêu.

Vừa đảo mắt nhìn tới, Liễu Bồi Nhiên cũng thoáng sửng sốt, sau đó chắp tay: “Lâm đại tông sư, đến Cam Túc cũng không đánh tiếng trước, lão già đây sẽ tiếp đãi ông chu đáo”.

Lâm Tiêu nhếch miệng cười: “Cái này thì không cần, tôi chỉ là đến xem trận chiến nên không làm phiền Liễu đại tông sư nữa”.

Mọi người nghe xong mới biết người này chính là Lâm Tiêu đến từ Tây Bắc, một cao thủ có danh vọng không thua kém Liễu Bồi Nhiên, ánh mắt nhìn ông ta cũng thay đổi.

Trong mắt nhóm người thuộc võ đạo Tây Bắc lại là một mảnh lửa cháy nóng bỏng, sự xuất hiện của Lâm Tiêu không nghi ngờ gì đã mang lại cho họ nguồn sức mạnh không tên, đứng nơi đó cũng không còn cảm thấy cô độc nữa.

"Chào Lâm đại tông sư".

"Chào Lâm đại tông sư".

"Lâm đại tông sư oai phong".


Những người trong võ đạo Tây Bắc đồng thanh chào hỏi Lâm Tiêu bày tỏ sự kính trọng của bản thân.

Lúc này, Lâm Tiêu phất tay nói: "Hôm nay tôi tới đây chỉ để xem trận chiến giữa cậu Lục và Liễu đại tông sư, còn mong mọi người đừng tiếng khách át giọng chủ, yên lặng chờ cậu Lục tới thôi".

Nghe thấy lời này của Lâm Tiêu, Liễu Bồi Nhiên khẽ nheo mắt, chậm rãi nói: "Xem ra Lâm đại tông sư rất sùng bái cậu Lục này?"
Lâm Tiêu cười đáp: "Liễu đại tông sư không cần quá nhạy cảm, tôi chỉ là cảm thấy cậu Lục tương đối khả quan, là một tông sư, ông còn có gì phải sợ hãi?"
Câu nói này vừa vang lên lại là một mảnh náo động.

Lâm Tiêu vậy mà xem trọng Lục Thiên Hành hơn, việc này đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.

Liễu Bồi Nhiên thế nhưng là một thế hệ tông sư, Lục Thiên Hành là gì? Nghe nói chẳng qua mới là bán bộ tông sư mà thôi.

Đặt trước mặt các võ giả bình thường, bán bộ tông sư quả thực rất lợi hại nhưng suy cho cũng vẫn chưa thực sự bước chân vào cảnh giới tông sư, chênh lệch giữa hai người có thể nói như trời với đất, Lâm Tiêu sao có thể xem trọng Lục Thiên Hành hơn đây?
Nhưng Lâm Tiêu cũng là một thế hệ tông sư, lời nói của ông ta rất có trọng lượng, mọi người không khỏi dấy lên nghi hoặc.

Tuy nhiên đúng lúc này cách quảng trường không xa có hai chiếc ô tô một trước một sau dừng bánh.

Nhìn hai chiếc xe cũ nát này, trong lòng mọi người thầm nhủ Lục Thiên Hành không phải ngồi trên chiếc xe rách nát này mà tới đó chứ?
Lúc này Lục Hi trong xe qua màn cửa nhìn đám người trong quảng trường cười cảm thán: "Thế trận còn không nhỏ mà".


Nói đoạn anh thôi thúc tinh thần lực khiến ngoại hình của bản thân có một vài thay đổi.

Một lúc sau, một người đàn ông tuấn tú tràn đầy sức sống với mái tóc dài xuất hiện trước mặt Vân Khả Thiên cùng Tư Không Trích Tinh.

"Ôi trời, diện mạo này của anh cũng quá đẹp mắt rồi đó anh Lục à", Vân Khả Thiên ngưỡng mộ nói.

Tư Không Trích Tinh cũng giật mình kinh ngạc, cái này mạnh hơn thuật dịch dung của bản thân rất nhiều mà.

Anh ta phải mất một khoảng thời gian để thay đổi tướng mạo của mình, nhưng Lục Hi gần như nhìn thấy kết quả trong chớp mắt, thực sự cao siêu hơn anh ta rất nhiều.

Lục Hi cười khiêm tốn: "Chút tài vặt mà thôi, xuống xe đi".

Cả ba xuống xe và đi về phía quảng trường.

Mà lúc này bốn người nhà họ Vương lại đi tới đầy hăm doạ: "Nhóc con, chúng tôi cảnh cáo các người một lần nữa, đừng mơ tưởng đến chuyện bỏ trốn"..


Bình luận

Truyện đang đọc