CỰ LONG THỨC TỈNH


Chu Vệ Phong kích động đến mức liên tục xoa tay vào nhau.

Mười triệu tệ đấy, đủ cho hắn ta tới thành phố Bảo Phong mở một khách sạn đâu, há chẳng phải tốt hơn ở lại phố huyện nhỏ xíu này à.

“Thế thì được, cứ quyết định vậy nhé, ông chủ Chu, đọc số tài khoản đi, tôi chuyển khoản cho anh”.

Chu Vệ Phong vội vàng báo số tài khoản của mình, Lục Hi bắt đầu thao tác trên điện thoại.

Mười triệu tệ của Phù Đồ đã được chuyển sang, tài khoản của anh là một tài khoản bảo mật với hạn mức không giới hạn, trước kia khi còn là lính đánh thuê vẫn luôn giao dịch qua lại mấy chục triệu thậm chí hàng trăm triệu, thế nên mười triệu chỉ chớp mắt đã qua bên đó rồi.

Chu Vệ Phong nhìn thấy bản thân thật sự nhận được mười triệu tệ chỉ trong chớp mắt mà phấn khởi đến mức không khép được miệng, lập tức đòi đi làm thủ tục qua tay, chỉ muốn “tay trắng ra đi” ngay lập tức, sợ Lục Hi và mấy người kia đổi ý.

Lục Hi mỉm cười, đi tìm Trần Binh, lặng lẽ lấy chứng minh thư của anh ta, ba người tới thẳng Cục Công thương xử lý thủ tục thay tên đổi chủ.

Vài tiếng đồng hồ sau, mọi việc ổn thỏa, khách sạn này đã được đứng tên Trần Binh.

Sau khi quay về, Lục Hi và Vân Khả Thiên ở trong phòng, không biết bàn bạc những gì, tới tận lúc ăn cơm tối hai người mới ra khỏi phòng.

Gọi thêm Trần Binh và mẹ của anh ta, nhóm người Lục Hi tới một phòng bao, gọi món, bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng.

Chẳng bao lâu, đồ ăn lên đủ, bấy giờ Lục Hi mới nói.


“Chúng ta gọi cả Lý Tú Quyên tới đây nhé, tôi thấy cô gái này rất khá, rất quan tâm tới Trần Binh, chúng ta cũng coi như cảm ơn người ta, cậu thấy thế nào?”
Lục Hi nhìn về phía Trần Binh.

Trần Binh gật đầu, Lý Tú Quyên đối xử với anh ta không tệ, biết anh ta quay về, trong tình huống vừa tàn tật vừa bị lừa sạch tiền mà vẫn năm lần bảy lượt tâm sự khuyên bảo anh ta, giúp anh ta vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất.

Mời người ta ăn bữa cơm, cảm ơn đôi lời, đó là điều tối thiểu rồi.

Lúc này, Lục Hi hất cằm, Vân Khả Thiên lập tức ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã dẫn theo Lý Tú Quyên tiến vào.

Lục Hi nhìn thấy Lý Tú Quyên bèn nói ngay: “Tú Quyên, qua đây ngồi nào, bữa cơm này là để thết đãi cô đấy”.

Lý Tú Quyên vừa nghe thấy đã vội vàng xua tay: “Thế thì không được đâu, tôi đang đi làm mà, còn phải làm việc nữa”.

Lúc này Vân Khả Thiên mới cười khà khà, lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Trần Binh: “Ông chủ Trần, cho cấp dưới của anh nghỉ một bữa đi”.

Trần Binh nhìn túi hồ sơ, buồn bực hỏi: “Thế này là ý gì?”
Lục Hi cười cười, không nói gì.

Đây là một bất ngờ mà anh chuẩn bị cho Trần Binh.

Thời gian này Trần Binh trải qua quá nhiều chuyện, nên nhận được một niềm vui xứng tầm.

Vân Khả Thiên cười ha ha, đặt túi hồ sơ vào tay Trần Binh rồi nói.

“Khách sạn này, anh Lục đã giúp anh mua lại rồi, cũng có nghĩa là, từ giờ phút này trở đi, anh chính là ông chủ của khách sạn này”.

“Chuyện này...”
Trần Binh nhìn về phía Lục Hi mà há hốc miệng.

Lục Hi mỉm cười: “Không cần kinh ngạc đâu, dù sao cũng dùng sáu triệu tệ của cậu để mua lại mà”.

Trần Binh nghe xong mà nước mắt rưng rưng, anh ta biết sáu triệu tệ của mình phải nhờ thể diện của lão đại mới lấy về được.

Bây giờ không những lấy về được mà lão đại còn giúp anh ta mua cả khách sạn này, đúng là hết lòng vì anh ta rồi.

Có được khách sạn này, ngày sau anh ta khỏi cần lo cơm ăn áo mặc, mẹ của anh ta cũng không cần chịu khổ nữa.

Trần Binh nghẹn ngào: “Lão đại...”
Lục Hi vỗ vai anh ta rồi nói: “Anh em trong nhà mình mà, không cần nói nhiều đâu, bây giờ có thể mời Tú Quyên ngồi xuống dùng cơm được chưa?”
Lúc này đây, Lý Tú Quyên kinh ngạc đến mức phải bịt miệng lại, đúng là không dám tin vào sự thật này.


Hai người bạn của Trần Binh quá là đỉnh luôn, không những giúp anh ta báo thù mà còn giúp anh ta mua lại khách sạn này, đây là thứ giao tình gì chứ.

Bấy giờ Lục Hi mới vẫy tay với Lý Tú Quyên: “Bây giờ cô chịu ngồi rồi chứ, tôi tin là ông chủ của các cô sẽ không nói gì đâu”.

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Lý Tú Quyên, Trần Binh nói với cô ấy: “Tú Quyên, cô cũng ngồi đi”.

Anh ta biết lão đại chắc chắn không bao giờ lừa mình, nhưng người vừa mới trở thành ông chủ như anh ta vẫn thấy không quen, lúc nói chuyện cùng Lý Tú Quyên cứ thấy ngại ngùng.

Khi ấy Lý Tú Quyên mới hoàn hồn, biết rằng với thân phận của hai người này, họ sẽ không nói dối, bèn ngồi xuống vị trí gần cửa.

Lúc này đây, mẹ của Trần Binh cuối cùng cũng hiểu được tình hình, ban nãy khi ở trong phòng, Trần Binh nói rằng anh ta đã báo thù cho bố.

Mẹ anh ta vừa vui mừng mà cũng vừa bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của Trần Binh.

Bà ấy thì không sao, đã đến tuổi gần đất xa trời, cùng lắm về với cát bụi là xong, nhưng đường đời của con trai vẫn còn dài lắm.

Anh ta tàn tật nặng như thế, đừng nói đến cưới vợ, đến cả sống cuộc đời bình thường cũng là cả một vấn đề, chẳng lẽ để con trai bà ấy phải đi ăn xin sao!
Mới vừa nãy, nghe hai người này đã mua lại khách sạn tặng cho con trai, bà ấy run lẩy bẩy đứng dậy và nói.

“Cảm tạ các cậu, các cậu chính là ân nhân của nhà họ Trần chúng tôi”.

Nói rồi, bà lão rơi nước mắt vì quá kích động.

Lục Hi và Vân Khả Thiên vội vàng đứng dậy, tới bên cạnh bà lão đỡ bà ấy ngồi xuống.

“Bác là mẹ của Trần Binh thì cũng như mẹ của cháu, không cần khách sáo.

Sau này bác chỉ việc sống vui khỏe mỗi ngày, có việc gì, cứ bảo Trần Binh gọi chúng cháu là được”.


Lục Hi nói.

Mẹ của Trần Binh được Lục Hi và Vân Khả Thiên đỡ nên từ từ ngồi xuống, bà ấy quá kích động, cũng không biết phải cảm ơn hai người này thế nào, cứ liên tục lau nước mắt.

Khó khăn lắm mới đợi khi bà lão ổn định được cảm xúc, Lục Hi mời mọi người dùng cơm, cũng đúng lúc này, anh lên tiếng.

“Trần Binh, cậu có tự tin rằng mình sẽ quản lý được khách sạn này không?”
Trần Binh lắc đầu: “Tôi chưa từng làm kinh doanh, nói thật lòng, căn bản không hiểu phải vận hành thế nào”.

Trước mặt Lục Hi, anh ta chẳng có gì phải giấu giếm, cứ nói thẳng nói thật thôi.

“Tôi cũng suy xét đến điều này”, Lục Hi nói: “Cậu không biết kinh doanh, tôi thấy cứ để Tú Quyên làm đi, để cô ấy làm tổng giám đốc.

Cô ấy vốn là nhân viên cũ của khách sạn, nghe nhiều thành quen, chắc cũng có khả năng về phương diện này.

Tôi nghĩ qua sự việc này, ở đây sẽ không còn ai dám gây rắc rối cho cậu nữa.

Chỉ cần bỏ công bỏ sức một chút, khách sạn này giúp cậu sống một đời yên ổn cũng không thành vấn đề”.

Trần Binh liếc mắt nhìn Lý Tú Quyên, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải xem Tú Quyên có đồng ý hay không”..


Bình luận

Truyện đang đọc