Tên mập chỉ vào Tần Lam ở bàn của Lục Hi nói.
Hai người đi tới trước mặt đám người Lục Hi, người đàn ông mặc vest nói: “Chào cô cậu, tôi là tổng giám đốc Mạnh Hạ của khách sạn này, anh đây khiếu nại trong các cô cậu có người đánh anh ấy, xin hỏi có chuyện này sao?”
Mạnh Hạ nói xong, ngay lập tức Lục Hi không chút do dự chỉ về phía Tần Lam và nói: “Là cô ta làm”.
“Ồ”, Mạnh Hạ quay lại nhìn về phía Tần Lam nói: “Xin hỏi là cô ra tay sao?”
Tần Lam đang ăn, cô ta chậm rãi: “Ừ”.
Hai hàng lông mày của Mạnh Hạ nhướng lên, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, cô hãy xin lỗi anh đây, đồng thời bồi dưỡng một khoản tiền thuốc thang nhất định và phí tổn thất tinh thần, khách sạn chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.
“Dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho hắn”, Tần Lam vẫn ung dung nói.
Mạnh Hạ cười một tiếng đáp: “Thưa cô cậu, anh Vương Hồng Phúc này chính là khách VIP của khách sạn chúng tôi, là ông tổng của công ty Uy Năng, khiếu nại của anh ấy nhất định chúng tôi sẽ truy cứu”.
“Hắn là VIP của mấy người thì liên quan đếch gì đến tôi?”, Tần Lam hỏi ngược lại.
Lúc này, sắc mặt Mạnh Hạ trầm xuống nói: “Cô gái này, cô phải biết khách sạn này có một phần của anh Đồ đấy”.
“Anh Đồ? Không quen”, Tần Lam gắp thức ăn nói.
Mạnh Hạ nghe xong liền sửng sốt, sau đó ông ta chậm rãi nói: “Tôi nói này, ngay cả anh Đồ mấy người cũng không coi ra gì đấy chứ?”
“Anh Đồ anh Cẩu chó má gì đó bảo hắn cút sang một bên, đừng quấy rầy bà đây ăn cơm”, Tần Lam quăng đũa đáp.
Mạnh Hạ thấy vậy, ngay lập tức ông ta cười lạnh nói: “Rất tốt, nếu đã như vậy thì mấy người đừng hối hận”.
Nói xong, Mạnh Hạ lấy điện thoại ra gọi.
Trong lòng Mạnh Hạ đã vô cùng tức giận.
Vương Hồng Phúc này hàng năm thường bao phòng tổng thống trong khách sạn, chi tiêu rộng rãi, là vị khách hào phóng của khách sạn.
Còn đám người Lục Hi ông ta chưa từng thấy qua, không giống như người thường xuyên đến nơi cao cấp.
Nghiêng về phía ai, cái này cũng cần nói sao?
Nhưng đám người này lại không cho anh Đồ mặt mũi, ông ta có chút nghĩ không thông, danh tiếng của anh Đồ vang khắp đường phố Tây Bắc, ông ta không tin mấy người này chưa nghe nói qua.
Xem ra đối phương không tin nơi này có liên quan đến anh Đồ.
Nhưng bọn họ sẽ biết ngay, đắc tội với anh Đồ là chuyện kinh khủng đến nhường nào.
Lúc này, điện thoại được kết nối, bên trong truyền ra một tiếng “A lô”.
“Là anh Cửu phải không?”, Mạnh Hạ liền nịnh nọt nói.
Với thân phận của ông ta, căn bản không có tư cách liên lạc trực tiếp với Phù Đồ, cùng lắm chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoàng Cửu.
Chỉ nghe thấy Hoàng Cửu nói chuyện trong điện thoại: “Phải, có chuyện gì?”
“Là như này thưa anh Cửu, ở đây có mấy người đánh khách VIP của chúng ta bị thương, tôi bảo bọn họ nói xin lỗi, nhưng bọn họ không chịu.
Tôi nhắc đến anh Đồ, đối phương lại không cho chút mặt mũi nào.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành kinh động đến anh Cửu”, Mạnh Hạ nhanh chóng nói.
“Còn có chuyện này sao?”, Hoàng Cửu nói.
Mạnh Hạ nghe xong vội vàng đáp: “Chính xác là như vậy thưa anh Cửu, sao tôi dám lừa gạt anh chứ”.
“Được rồi, ông chờ tôi ở đó, tôi lập tức tới ngay”, nói xong, Hoàng Cửu liền cúp điện thoại.
Mạnh Hạ cất điện thoại, ông ta nhìn Tần Lam cười lạnh nói: “Hy vọng lát nữa mấy người đừng sợ tè ra quần.
Đây là khách sạn cao cấp, thấy thì rất bất lịch sự đấy”.
Tần Lam vẫn đang ăn, cô ta thản nhiên nói: “Ai tè ra quần còn chưa biết đâu”.
“Thứ ngoan cố”, Mạnh Hạ cười lạnh một tiếng.
Đừng nói đến anh Đồ, bây giờ anh Thất, anh Cửu, anh Nhị Thập Nhất chỉ cần giậm chân một cái cũng khiến toàn bộ thành phố Tây Kinh run sợ, bọn họ đều là nhân vật cực kỳ kinh khủng.
Đợi lát nữa một đám không biết sống chết này gặp được anh Cửu rồi thì sẽ biết thế nào gọi là sợ hãi.
Nói xong lời này, Mạnh Hạ kéo Vương Hồng Phúc qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, ông ta nói với gã: “Giám đốc Vương, không cần lo lắng đâu.
Đợi lát nữa anh Cửu tới rồi, đám người này sẽ chết rất khó coi, anh cứ chờ mà xem”.
Vương Hồng Phúc vừa chạm vào cái đầu heo của mình, gã hung hãn nói: “Nhất định tôi phải giẫm đạp cô ta một trăm lần mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng”.
“Chỉ cần thể lực của giám đốc Vương có thể theo kịp, mười ngàn lần cũng được ấy chứ”, Mạnh Hạ cười nói.
Còn bên này, đám người Lục Hi vẫn đang ăn liên tục, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
A Đóa chẳng hiểu gì, còn những người khác đương nhiên biết Phù Đồ ở trước mặt Lục Hi chẳng có thân phận gì, vì vậy cũng không có ai lo lắng.
Không bao lâu đã nhìn thấy Hoàng Cửu dẫn theo hai người từ đại sảnh đi vào.
Mạnh Hạ vừa nhìn thấy liền vội vàng cười híp mắt ra nghênh đón.
“Anh Cửu, anh tới rồi”, Mạnh Hạ cười nịnh bợ.
Dường như ở cùng Phù Đồ đã lâu nên Hoàng Cửu mặt đầy lạnh lùng, hắn ta gật đầu một cái rồi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Mạnh Hạ lại thêm dầu thêm mỡ kể lại một lần, đồng thời chỉ vào Vương Hồng Phúc đang ở khu nghỉ ngơi.
Sau đó, Mạnh Hạ liền dẫn Hoàng Cửu đi về phía bàn của Lục Hi.
Còn chưa đi đến bàn, Mạnh Hạ liền phách lối nói: “Này các cô cậu, nếu mấy người có bản lĩnh thì đứng trước mặt Hoàng Cửu mà phách lối đi, Mạnh Hạ tôi thật sự phục mấy người luôn”.
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên toàn thân Hoàng Cửu chấn động, hắn ta lập tức tiến lên hai bước, đi gần đến trước bàn, hắn ta liền cúi người chào: “Anh Lục”.
Trong miệng Lục Hi còn đang nhai thức ăn, một tiếng “ừ” vang lên không rõ.
Mạnh Hạ mặt mày ngơ ngác, không biết đây là tình huống gì.
Lúc này, Hoàng Cửu mới đứng thẳng người, lạnh lùng nói với Mạnh Hạ: “Ông nói là bàn này có người đã đánh khách quý kia?”
Mạnh Hạ gật đầu rồi nói: “Đúng vậy anh Cửu, mấy người này vô cùng phách lối, ngay cả anh Đồ cũng mặc kệ, anh nhìn xem khách quý của chúng ta bị đánh thành cái dạng gì”.
Mạnh Hạ lắc đầu, dáng vẻ đau đớn nhức óc.
Lúc này, Hoàng Cửu không nói hai lời liền đấm vào bụng Mạnh Hạ, lập tức Mạnh Hạ đau đớn cong như con tôm, nước mắt giàn giụa trên mặt.
“Đánh chết mấy tên phế vật này cũng không oan”..