CỰ LONG THỨC TỈNH


“Hừm, khẩu khí còn khá lớn đó, ở đây không phải nơi cậu giở thói lưu manh, cậu tưởng rằng mình quen biết bí thư Vân liền có thể qua mắt tất cả mọi người sao? Đúng là nực cười, chức đội trưởng điều tra tội phạm này của tôi cũng không phải là bày cho có đâu".

Trương Thiệu Phong vỗ bàn nói.

Lục Hi cười đáp: "Tôi biết ông không là kẻ vô dụng, nhưng tôi cảm thấy sau này sợ rằng ngay cả cháo loãng ông cũng không có mà uống đâu".

"Hỗn xược, nơi này là đâu mà cậu cũng có thể giở thói ngang ngược?", Trương Thiệu Phong tức giận hét lên.

Lục Hi yên lặng dựa vào lưng ghế chậm rãi đáp.

“Tùy ông, tương lai của ông, quyết định nằm trong tay ông, ông tự xem mà làm đi".

“Hừm, nếu cậu đã không bằng lòng, vậy thì xin lỗi, Lộ Kỳ, cô đi ra ngoài kêu Bành Uy vào đây", Trương Thiệu Phong nói với nữ cảnh sát bên cạnh.

Nữ cảnh sát Lộ Kỳ được điểm tên kia khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Đội trưởng, thế này không ổn đâu".

“Đây là mệnh lệnh, chấp hành đi", Trương Thiệu Phong nghiêm mặt.

Lộ Kỳ đành phải đứng dậy đi ra ngoài.

Không lâu sau một người đàn ông cao lớn mặc thường phục bước vào.


Hắn ta vừa vào cửa liền đánh mắt nhìn Trương Thiệu Phong, chỉ thấy Trương Thiệu Phong gật đầu, Bành Uy hiểu ý cởi áo phông ném chuẩn xác phủ lên chiếc máy quay, lộ ra một thân cơ bắp vạm vỡ.

Bành Uy đan hai tay vào nhau, một chuỗi tiếng bẻ tay nắn đầu xương cũng theo đó vang lên, sau đó bước tới bên người Lục Hi, nở nụ cười hung tợn nói: "Nhóc con, không nói phải không?"
Lục Hi liếc hắn một cái, chậm rì rì đáp: "Thế nào, định dùng bạo lực? Anh nên suy nghĩ thật kỹ vào".

"Ha ha, đối với loại rác rưởi như anh, không cho nếm chút lợi hại thì đều cứng miệng như vịt chết".

Nói đoạn, Bành Uy cũng chuẩn bị ra tay với Lục Hi.

Lục Hi nheo mắt lại, chỉ cần Bành Uy dám động tay, anh sẽ khiến hắn vươn ngón nào, gãy ngón đó.

Nhưng đúng lúc này, sau một trận tiếng gõ cửa dồn dập, Lộ Kỳ lại chạy vào.

Nhìn bộ dạng hoảng sợ này của Lộ Kỳ, Trương Thiệu Phong lộ vẻ không hài lòng.

“Xảy ra chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy, không biết là tôi đang làm việc à?”
Lộ Kỳ này là nhân tài cao cấp tốt nghiệp học viện cảnh sát thực tập bên cạnh ông ta, ngày thường còn được tính là thận trọng, sao hôm nay lại hấp tấp như vậy, việc này khiến khiến Trương Thiệu Phong càng thêm cáu bẳn.

Chỉ thấy Lộ Kỳ ba bước thành hai đi tới bên người Trương Thiệu Phong nói: “Đội trưởng, thư ký của bí thư Vân tới rồi, ông ta đang ở trong phòng làm việc của ông kêu ông lập tức qua đó”.

Ngừng một chút, Lộ Kỳ nói tiếp: “Thư ký Trương trông rất không vui”.

Trương Thiệu Phong nghe vậy thì cau mày, thoáng suy tư, nháy mắt ra hiệu cho Bành Uy đi ra ngoài trước.

Loại chuyện này vẫn không thể để người ngoài biết.

Trương Thiệu Phong đứng dậy nói với Lộ Kỳ: “Cô để mắt tới cậu ta, tôi đi lát sẽ về”.

Lộ Kỳ gật đầu, Trương Thiệu Phong liền rời đi.

Ông ta căn bản không chọc nổi vị thư ký thứ nhất của này của Vân Thắng Quốc.

Mặc dù Trương Khải chỉ là một thư ký, nhưng đó là người thân cận bên cạnh bí thư Vân, cấp bậc không thể chứng minh được vấn đề gì, một số cán bộ cấp sở thấy Trương Khải cũng phải khách sáo đôi phần.

Khi đi đến văn phòng của mình, ông ta đã nhìn thấy Trương Khải đang lo lắng đi đi lại lại bên trong qua cửa sổ.

Trương Thiệu Phong sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi gõ cửa tiến vào.


“Thư ký Trương, cơn gió nào đưa ông tới nơi này của tôi vậy”, Trương Thiệu Phong chào hỏi với gương mặt tràn ngập nét cười.

Trương Khải cau mày, lạnh mắt đáp: "Đừng nói nhảm nữa, mau thả anh Lục ra”.

Trương Thiệu Phong ngẩn người, cho dù Trương Khải là người thân thiết bên cạnh bí thư Vân nhưng đối với bản thân cũng không thể vô lễ như vậy được, không lẽ đã xảy ra chuyện?
Sau khi sửng sốt trong giây lát, Trương Thiệu Phong liền đáp: “Thư ký Trương, cậu Lục bị nghi ngờ có liên quan đến vụ mất trộm đầu rồng, đang bị thẩm vấn, bây giờ thả ra không tốt lắm đâu”.

“Tôi nói cho ông biết, đây là mệnh lệnh trực tiếp từ bí thư Vân, ông bớt dài dòng với tôi đi, nếu làm trì hoãn việc quan trọng của bí thư Vân, cả tôi và ông đều không kham nổi đâu”, Trương Khải đáp.

“Cái này, vậy được, tôi bây giờ sẽ đưa cậu ấy sang đây”.

Vừa nghe được đây là lệnh trực tiếp từ bí thư Vân, Trương Thiệu Phong cũng mắt trợn tròn ngạc nhiên.

Ông ta vốn cho rằng Lục Hi cũng chỉ là một nhân vật không đáng để ý tới, hiện tại xem ra quan hệ giữa anh với bí thư Vân dường như còn không bình thường, trong lòng ông ta cũng bắt đầu nổi lên lo âu.

Đúng lúc này giọng nói của Trương Khải lại vang lên: "Quên đi, tôi đi cùng ông".

Sự việc cấp bách Trương Khải không thể chậm trễ nữa.

Trương Thiệu Phong không còn cách nào khác ngoài cùng Trương Khải đi tới phòng thẩm vấn.

Ngay khi bước vào phòng thấy được Lục Hi bị đối xử như một tù nhân và bị nhốt trên ghế thẩm vấn, Trương Khải nháy mắt nổi cơn thịnh nộ.

"Ai kêu ông nhốt anh ấy lại?", Trương Khải rống giận.

Thực ra Trương Khải không biết thân phận cụ thể của Lục Hi là gì nhưng với tư cách là một thư ký, tùy mặt gửi lời là một kỹ năng cơ bản.


Đi theo Vân Thắng Quốc lâu như vậy, từ một vài chi tiết nhỏ nhặt anh ta liền có thể phát giác được chàng trai tên Lục Hi này tuyệt đối không đơn giản.

Cho dù bí thư Vân ở trước mặt anh ta cũng vẫn luôn duy trì thái độ khiêm nhường, thậm chí có những lúc vô ý còn lộ ra tư thái gần như là cung kính.

Theo góc nhìn của Trương Khải, đây đều là chuyện chưa từng xảy ra, do đó trong lòng anh ta đã nhận định Lục Hi chắc chắn là một người có sức mạnh vô cùng lớn.

Và bất cứ khi nào xảy ra chuyện, thư ký Vân đều sẽ lập tức nghĩ tới anh Lục này, điều này càng thêm khẳng định cho suy đoán của anh ta, bởi vậy thái độ của anh ta đối với Lục Hi hoàn toàn đối lập với tên ngu xuẩn Trương Thiệu Phong kia.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Khải, Trương Thiệu Phong đáp: "Thư ký Trương, người này mang hiềm nghi rất lớn, tôi cũng không còn cách nào khác nên phải nghiêm ngặt hơn một chút".

"Hừ, lập tức thả anh Lục ra".

Trương Thiệu Phong càng lúc càng cảm thấy sự việc có điểm bất thường, trong đầu vừa xoay vòng nghĩ cách ứng phó, tay vừa lần mò chìa khoá chuẩn bị mở khoá cho Lục Hi.

Nhưng khi ông ta tới bên người Lục Hi, anh chỉ lạnh lùng nói.

"Cút sang một bên".

Trương Thiệu Phong giật mình quay đầu nhìn Trương Khải không biết phải làm thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc